Người đứng trước mặt Cao Duy hiện giờ có hơi thay đổi so với một năm trước, gầy hơn, trông rất mất tinh thần, chẳng rõ tại sao, Vu Tiêu – người năm đó từng khiến Cao Duy điên cuồng, giờ đây dường như đã không còn sức hấp dẫn từ lâu.
Cao Duy nghĩ, nếu như lúc trước không phát sinh những chuyện kia mà hai người vẫn ở bên nhau tốt đẹp, như vậy thì anh có còn không yêu thích Vu Tiêu như bây giờ không.
Lòng người rất dễ đổi thay, thời gian dễ dàng cuốn đi hết thảy tình cảm khi trước từng cho rằng vĩnh viễn chẳng thế buông bỏ.
“Không liên quan đến cậu.” Cao Duy cất điện thoại đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với Vu Tiêu “Tôi đã nói không muốn gặp cậu.”
Vu Tiêu đứng tại chỗ nhìn anh, hơi nhướng mày “Em không mong anh sẽ tha thứ cho em, nhưng em về nước, theo phép lịch sự vẫn nên tới thăm anh.”
“Đừng.” Cao Duy bảo “Tôi không gánh nổi cậu thế này.”
Vu Tiêu muốn chạm vào Cao Duy, bị anh tránh thoát.
“Em đã nói em thật sự rất xin lỗi.”
“Có ích không?” Cao Duy lạnh mặt nhìn Vu Tiêu “Cậu cho rằng chuyện gì cũng chỉ cần xin lỗi một câu là có thể giải quyết sao? Cậu không phải người ngây thơ như vậy đâu đúng không?”
Vu Tiêu bị anh nói đến sắc mặc có hơi khó coi, vừa đúng lúc ti vi phát đến cảnh Cao Duy nói với Liêu Thần Hi “Anh vẫn luôn thích em mà”, cậu ta quay đầu xem hai người trên tivi, thầm nghiến răng nghiến lợi, sau đó quay lại đã nở nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-gia-tuong/231266/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.