Trịnh Việt Lâm dựa vào khung cửa sổ nhìn ra ngoài, trên mặt phảng phất u buồn. Dưới chân là một chiếc vali đơn giản, trên vai đeo một chiếc balo đen thật to. Cậu phải về quê, nơi gieo trồng vào mùa xuân thu hoạch vào mùa thu, không khí trong lành. Tuy rằng không cam lòng nhưng quả thật cậu không còn cách nào để ở lại nơi thành phố này lâu hơn nữa. Khó quá, cậu bĩu môi nghĩ, quả nhiên ước mơ là để tam vỡ. Cậu vất vả học xong đại học, tranh giành mãi mới kí được hợp đồng với công ty này, khi ấy ngây thơ nghĩ rằng sắp leo tới đỉnh cao cuộc đời, tựa như Liêu Thần Hi vậy, có biển quảng cáo ở khắp nơi. Lúc Trịnh Việt Lâm gọi điện về nhà còn vỗ ngực bảo sau này có thể kiếm được thật nhiều tiền rồi đón bố mẹ đến đây nhưng hiện thực như tát vào mặt cậu, song, lại thấy chưa đủ nên đạp cậu thêm một cái. Nhà ga xe lửa kẻ đến người đi, trên mặt ai cũng viết lên câu chuyện của mình, có mệt mỏi, có đau thương, có vui sướng, … “Phiền thế nhờ…” Trịnh Việt Lâm nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa mới đến lúc cậu soát vé lên xe. Cậu đến quá sớm, bởi đã trả phòng nhưng không có nơi nào để đi. Bụng hơi đói nhưng không còn tâm trạng ăn gì, kéo vali nên việc đi vệ sinh cũng trở thành một vấn đề. “Tôi đã nói gì với cậu hả?” Chợt có người quát to. Trịnh Việt Lâm quay đầu lại, thấy La Huân với vẻ mặt giận dữ đùng đùng đứng trước mặt cậu. Cậu hít sâu một hơi, vươn tay muốn kéo vali đến trước mặt để ngăn thanh niên kia lại nhưng La Huân nhanh tay nhanh mắt giằng vali ném ra sau mình. “Hành lý của tôi! Lát bị trộm mất thì sao!” Trịnh Việt Lâm đứng lên định kéo vali về nhưng La Huân đã nắm cánh tay cậu lại. “Tôi đã nói gì với cậu?” La Huân trông rất đẹp trai, thường ngày Trịnh Việt Lâm thích nhìn lén gương mặt này lắm, tất nhiên, trừ những khi hắn tức giận. Tình tình thanh niên này rất tệ, phần lớn thời gian đều xụ mặt, tất nhiên trừ khi thấy Cao Duy, bởi đó là thần tượng của hắn. Hai người họ gặp nhau trong chương trình tình yêu giả tưởng, Trịnh Việt Lâm thấy có lẽ cả đời cậu sẽ không quên được biểu cảm thất vọng và ghét bỏ của La Huân khi biết đối tác của hắn là cậu. Cậu thừa nhận lòng dạ cậu hẹp hòi, ghim La Huân suốt cả một mùa chương trình. “Tôi không nhớ.” Trịnh Việt Lâm hất tay hắn ra, chạy tới kéo vali của mình lại. Cậu không quay về chỗ ngồi khi nãy nữa, bởi cậu không muốn nói chuyện với La Huân nên dứt khoát kéo hành lý đi xếp hàng chờ soát vé. Không phải chỉ đợi có hai tiếng thôi à, có gì to tát đâu. Lúc Trịnh Việt Lâm đóng phim khổ nào mà chưa từng nếm, đã phải đóng một cái phông nền không có lời thoại còn phải lặp đi lặp lại cảnh bị nhân vật chính đánh, này đó đều trải qua rồi thì đứng hai giờ có là gì đâu. La Huân giận điên, đi tới quàng tay qua cổ Trịnh Việt Lâm, hung dữ bảo: “Cậu có tin không, hôm nay cậu dám đi, tôi dám cho người tới phá nát nhà cậu đấy!” Trịnh Việt Lâm cũng giận nhưng cách cậu giận không giống La Huân, người kia chỉ biết hét to với uy hiếp hù doạ cậu, còn cậu chỉ biết rơi nước mắt. “La Huân cậu muốn làm gì!” Nước mắt Trịnh Việt Lâm nói chảy là chảy, lúc đóng phim cũng chưa siêu như vậy. “… Cậu đừng khóc!” La Huân nhìn nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt to của Trịnh Việt Lâm, lập tức mềm lòng, tháo khẩu trang lau nước mắt cho cậu, sau đó ôm người dỗ dành, “Tôi không phá là được, cậu đừng khóc.” Hai người ầm ĩ một trận, xung quanh bắt đầu có người chú ý đến, có hai nữ sinh trẻ tuổi khe khẽ thì thầm: “Đó có phải hai người trên “SH” với Duy C không? Hai người đó tên gì ấy nhỉ?” “La Huân và Trịnh Việt Lâm! Tớ thích hai người ấy lắm á!” Một nữ sinh khác hơi kích động, vội vàng tìm sổ xin chữ kí. “Hai người đó cãi nhau hả? Có khi nào họ cũng đang yêu nhau không?” Nữ sinh cầm sổ nhìn quanh, không thấy có camera nên càng kích động: “Đậu má, CP của tớ cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân ư?” Cô phấn kích chạy tới, dè dặt hỏi: “Xin chào… Em là fans của hai người, có thể cho em xin chữ kí không ạ?” La Huân hơi phiền, hắn còn đang dỗ Trịnh Việt Lâm, tự nhiên nhảy ra một người quấy nhiễu làm hắn rất không vui. Nhưng Trịnh Việt Lâm vừa nghe là fans của mình thì tỉnh táo ngay tức khắc, nước mắt ngừng chảy, hỏi: “Em à fan của anh thật à?” Nữ sinh nhìn cậu khóc thê thảm nên vội vã lấy ra một bọc khăn giấy đưa tới: “Sao anh lại khóc? Có phải La Huân bắt nạt anh không?” Trịnh Việt Lâm nhận khăn giấy gật đầu liên tục, sau đó hỏi: “Em thật sự là fan của anh?” Nữ sinh nhìn chóp mũi hồng hồng và đôi mắt đỏ ửng của cậu, đáng yêu không chịu nổi: “Đúng đúng đúng, thích hai người lắm!” Trịnh Việt Lâm vui vẻ, xoa mặt bảo: “Không ngờ mình thật sự có fans.” “Đương nhiên là anh có chứ, nhóm fans của anh trên weibo cũng hơn 3000 người đó!” Nữ sinh đưa sổ cho cậu, “Kí tên cho em với.” Trịnh Việt Lâm nhận sổ, nghiêm túc kí tên, sau đó hỏi: “Cần cậu ấy kí không?” La Huân đứng bên cạnh trợn trắng mắt, vừa định bảo không kí, chẳng ngờ Trịnh Việt Lâm lại nhét bút vào tay hắn: “Kí mau lên, kí đẹp đẹp một chút.” La Huân bất đắc dĩ, roẹt roẹt vài nét kí xong. Nữ sinh ôm sổ có chữ kí, thoả mãn rời đi, Trịnh Việt Lâm hãy còn chìm đắm trong niềm hân hoan khi bị fans nhận ra, còn xin chữ kí nữa. “Cậu nghe thấy cô ấy vừa nói gì không?” La Huân lặng lẽ kéo vali của cậu về phía mình. “Nói gì? Thích tôi à?” La Huân đặt tay lên vai cậu: “No no no, cô ấy bảo, nhóm fans của cậu có 30 người.” Trịnh Việt Lâm xụ mặt đẩy hắn ra: “Rõ ràng là hơn 3000 người!” La Huân cười, nghịch mái tóc phồng lên của cậu: “Cậu xem cậu nhiều fans như vậy sao còn phải về quê nữa?” Trịnh Việt Lâm lui về sau không cho người kia chạm vào mình, mất mát bảo: “Tôi không hợp làm diễn viên.” “Sao cậu khẳng định được là cậu không thích hợp?” La Huân chậm rãi tới gần cậu nhưng lại có người cắt ngang. “Anh là La Huân à?” Hắn ngẩng đầu nhìn, đã có người lấy điện thoại chụp hai người họ, trước khi tham gia “SH” hắn nổi tiếng hơn Trịnh Việt Lâm một chút nhưng cũng chỉ một chút mà thôi, trừ những người chú ý tới thực tập sinh tham gia tuyển chọn người mới năm đó thì gần như không có ai biết hắn, nhưng “SH” quá nổi, tuy hắn và Trịnh Việt Lâm không thể một bước lên mây nhưng vẫn có độ nổi tiếng nhất định. Đặc biệt là hắn, dáng người cao ráo, đứng trong đám đông thật sự rất gây chú ý. “Không phải.” La Huân nhìn tình huống này có hơi phiền lòng, một tay kéo vali Trịnh Việt Lâm, một tay kéo người. “Tôi sắp phải soát vé rồi.” Trịnh Việt Lâm lùi lại phía sau. Lửa giận của La Huân lại bùng lên nhanh chóng, không quan tâm lôi người ra ngoài, đã thế còn hung dữ doạ nạt: “Cậu dám đi tôi lập tức cho người tới phá nhà cậu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]