Chương trước
Chương sau
Vu Tiêu đẩy mạnh Cao Duy ra, sau đó liều mạng chặn trước cửa.
“Em không cam lòng!” Vu Tiêu gào lên. “Sao có thể nói không yêu là không yêu được? Tiểu Hồng nói anh và Liêu Thần Hi đang đóng kịch, là lập lờ, là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, em không tin anh không yêu em! Có phải vì em mắc bệnh này nên anh mới chán ghét em? Anh cũng chán ghét em?”
Cao Duy lùi về sau hai bước, lắc đầu “Tôi không chê cậu, bởi tôi và cậu không có bất kì quan hệ nào. Đừng dây dưa nữa, tôi đối với cậu quả thật không phải nói không yêu là không yêu mà là từng chút từng chút, từng bước từng bước, tình yêu của tôi như nước trong bình, là cậu chầm chậm làm nó cạn khô, còn Liêu Thần Hi, cho tới bây giờ mỗi ngày đều khiến tôi yêu em ấy thêm một chút, càng ở chung, bình nước càng đầy, phiền cậu đừng nhắc tới tên em ấy, ba chữ ấy bị cậu nói ra tôi sẽ cảm thấy nó bị cậu vấy bẩn.”
Vu Tiêu không thế tin Cao Duy sẽ thật sự nói vậy với mình, đã từng yêu cậu ta đến thế, lúc nào cũng vắt óc nghĩ cách lấy lòng cậu ta giờ lại biến thành đao kiếm sắc bén biết nhường nào.
“Em không tin.”
“Tôi không quan tâm cậu có tin hay không nhưng tôi thấy tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, Vu Tiêu, cậu tỉnh lại đi, đừng tiếp tục sống trong ảo tưởng nữa.” Cao Duy nhìn thời gian, anh đã đi lâu lắm rồi, sợ là Liêu Thần Hi sẽ chờ đến cuống cả lên mất thôi, “Bỏ qua cho tôi đi, coi như tôi xin cậu.”
Anh đẩy Vu Tiêu ra, mở cửa ra ngoài.
Vu Tiêu đứng tại chỗ, nghe tiếng mở cửa sát vách, biết là Cao Duy đã tới xem Du Tân.
Cậu ta để Tống Vũ quay về tìm Du Tân, thậm chí theo dõi Du Tân, nắm rõ tất cả hành trình của Cao Duy sau đó tìm cơ hội gặp mặt, tất cả kế hoạch của cậu ta đều rất tốt, bao gồm cả camera mini giấu trong áo.
Những thứ liên quan đến Cao Duy trong tay cậu ta nhiều đến nỗi đủ để khiến người ấy hoàn toàn phải rời khỏi giới giải trí, nhưng bây giờ, tay cậu ta siết chặt camera mini, lấy xuống lại không biết phải làm sao.
Cậu ta đã tính toán như nào nhỉ…
Cậu ta muốn trở về gặp Cao Duy, sau đó nghe Cao Duy nói yêu cậu ta, nếu Cao Duy từ chối sẽ ngả bài.
Cậu ta có chứng cứ Cao Duy dùng ma tuý, hơn nữa video hôm nay quay được mang đi cắt nối biên tập một chút, Cao Duy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Cậu ta còn có Chu Tiểu Hồng, cô là quản lý cũ của Cao Duy, nắm trong tay tất cả tin tức của Cao Duy, quan trọng nhất là mục đích tham gia “SH” của Cao Duy, lúc đó cô ở trên weibo thả thêm một cây đuốc, vậy tất cả mọi thứ của Cao Duy đều sẽ mất trắng, lúc ấy cậu ta không tin Cao Duy còn tiếp tục không để ý đến cậu ta.
Có lẽ là sau những lời nói ấy của Cao Duy cậu ta đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, trở về nằm trên giường, nước mắt trào ra.
Một lát sau Tống Vũ đến, nhìn cậu ta như vậy thì nổi giận đùng đùng.
“Dằn vặt bao lâu, anh còn khóc!” Tống Vũ thấy cậu ta siết chặt nắm đấm, Tống Vũ đi tới, muốn lấy camera trong tay cậu ta.
Vu Tiêu rút tay về, lau nước mắt hỏi “Cao Duy đi rồi?”
“Không đi nhưng đuổi tôi ra ngoài, đến Du Tân anh ta cũng bảo vệ như vậy? Thú vị đấy.” Thái độ Tống Vũ đầy khinh thường, hỏi Vu Tiêu, “Anh gọi cho chị Hồng không, chị ấy mà biết anh đã đến rồi thế nào cũng giận điên lên.”
Lúc này Vu Tiêu mới nhớ ra cậu ta tới đây còn chưa nói cho Chu Tiểu Hồng, cầm lấy điên thoại do dự hồi lâu, nói với Tống Vũ “Trước đừng gọi, tôi phải về, cậu đi cùng không?”
“Đi chứ! Không đi chờ mẹ tôi tới đánh tôi à?” thuydu0001. wordpress.com
Vu Tiêu bảo Tống Vũ đặt vé máy bay, hai người không có hành lý nên trực tiếp rời phòng tới sân bay.
Lúc bọn họ ra ngoài, thấy một kẻ bịt kín mít chạy qua, Vu Tiêu quay đầu nhìn chằm chằm người ấy hồi lâu.
“Có đi không đấy, nghĩ gì thế?” taxi Tống Vũ gọi đã tới, quay lại thì phát hiện Vu Tiêu vẫn còn đứng ở đó.
Vu Tiêu quay lại nhìn thoáng qua, người kia đã mất dạng, cậu ta đi cùng Tống Vũ, tuy rằng không cam lòng nhưng vẫn phải rời đi.
Nhìn cảnh đêm Tam Á, cậu ta bỗng nhớ lại mấy năm trước cậu ta tới đây chụp ảnh cho người ta, lúc Cao Duy gọi điện thoại tới từng nói sau này hai người sẽ cùng đi du lịch.
Bây giờ cả hai đều ở Tam Á nhưng lại không cùng nhau.
Cậu ta cuối cùng cũng thừa nhận, Cao Duy nói đúng, cậu ta vẫn luốn sống trong ảo tưởng của chính mình, cho rằng Cao Duy vẫn thích cậu ta nhưng thật ra chỉ là cậu ta tự lừa mình dối người mà thôi.
Quá bi ai, Vu Tiêu rụt người ngồi phía sau taxi, ngỡ như lúc này mình đã chết.
Liêu Thần Hi nhận được điện thoại của Cao Duy liền lập tức mặc đồ chạy qua bên đó, cậu sắp tức chết rồi, nghĩ nếu gặp được Vu Tiêu nhất định phải đánh anh ta một trận thật tình.
Làm khổ Cao Duy còn chưa tính, còn muốn làm khổ cả Du Tân vô tội, Liêu Thần Hi giận tới choáng váng đầu óc, vừa tới phòng Du Tân là bắt đầu mắng “Đệt mẹ anh Vu Tiêu, có phải anh chán sống rồi không, mẹ nó…”
Chỗ Du Tân không như bọn cậu, chỉ là một căn phòng lớn hơn bình thường, cậu vào mắng xong chợt thấy trong phòng chỉ có Du Tân đang ngủ và Cao Duy ngẩn người ngồi một bên.
“Thằng ngu Vu Tiêu kia đâu rồi?” Liêu Thần Hi hỏi.
Cao Duy bảo cậu nhanh đóng cửa vào, sau đó đi tới, ôm Liêu Thần Hi vào lòng.
Liêu Thần Hi đang lửa giận ngút trời, bị Cao Duy ôm một cái lại bắt đầu xấu hổ.
“Anh làm gì vậy?” Liêu Thần Hi cũng ôm Cao Duy, ngẩng đầu nhìn anh.
“Bọn họ đều đi rồi, không biết có tới nữa không.” Thật ra Cao Duy cũng không xác định nhưng Vu Tiêu đã dính bệnh, có gây hoạ cũng không tạo ra sóng gió gì.
“Em còn chưa làm gì anh ta đâu, sao đã chạy rồi!” Liêu Thần Hi tức giận bất bình, nhìn Du Tân nằm trên giường hỏi Cao Duy, “Tiểu Tân không sao chứ?”
“Không biết, anh gọi bác sĩ, Ngô Dục Lâm sẽ tới ngay, đợi lát nữa hai chúng ta tránh đi, dù sao cũng không tiện lắm.”
Liêu Thần Hi hơi lo lắng, chuyện của họ liên luỵ tới người ngoài, điều này làm cậu cực kì không chấp nhận được.
“Quá bỉ ổi.” Liêu Thần Hi nghiến răng nghiến lợi bảo, “Em có thể báo cảnh sát không?”
Cao Duy biết Liêu Thần Hi giận, anh cũng giận, nhưng báo cảnh sát đối với bọn anh không phải biện pháp tốt, anh ôm chặt cậu vào lòng, bảo “Xem qua Du Tân thế nào đã, làm lớn chuyện sợ là còn phiền phức hơn.”
Liêu Thần Hi biết Cao Duy đang lo lắng điều gì, hỏi anh “Vu Tiêu lại tìm anh làm gì? Không phải anh ta đang ở Mỹ à?”
“Cậu ta bị AIDS.”
Cao Duy nói xong, Liêu Thần Hi khiếp sợ trợn tròn mắt “Đệt! Tiện nhân đó còn muốn lên giường với anh!”
“Lúc đó có vẻ cậu ta cũng không biết mình bị, dự là lần này tới là bởi cảm thấy không biết ngày nào mình sẽ chết, nên…”
“Nên có thể hãm hãi người khác? Không biết xấu hổ à!” Liêu Thần Hi thật sự rất giận, nói với Cao Duy, “Không có phép anh nói đỡ cho anh ta, em thật sự phiền anh ta muốn chết!”
Cao Duy xoa đầu cậu, cười bảo “Biết rồi, không nói cậu ta, đã bảo em không cần tới rồi, sao còn chạy tới?”
“Em không yên lòng Tiểu Tân Tân chứ sao!” Liêu Thần Hi đẩy Cao Duy ra, tới xem Du Tân, “Ngủ ngon phết nhỉ, thật sự không có chuyện gì chứ?
Ngô Dục Lâm nhanh chóng tới nơi, cũng giận điên cả người.
“Ngày nào cũng như ngày nào, hết đứa này lại đến đứa khác tranh nhau gây chuyện!” Ngô Dục Lâm cũng giống Liêu Thần Hi khi nãy, vừa vào cửa đã mắng, “Không đứa nào bớt lo! Muốn gây chuyện thì cút tới đại sứ quán mà gây!”
Cao Duy không lên tiếng, Liêu Thần Hi nằm úp sấp trên giường bảo Ngô Dục Lâm “Đạo diễn Ngô, bác sĩ của Tiểu Tân nhà chúng ta chừng nào đến vậy?”
“Anh biết sao được! Hỏi trai của cậu ấy! Chẳng phải cậu ta gọi bác sĩ à?”
Vừa dứt lời bỗng có tiếng gõ cửa, Cao Duy nhanh chóng kéo Liêu Thần Hi trốn vào nhà vệ sinh, Ngô Dục Lâm tiếp đón bác sĩ.
Hai người họ áp sát vào cửa nghe ngóng bác sĩ nói chuyện, nghe thấy bảo không sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Dục Lâm tiễn bác sĩ đi, bảo hai người đang sốt hết cả ruột kia ra ngoài.
“Anh ở đây để ý Du Tân cho, hai đứa về nghỉ ngơi đi.”
“Không được,” Liêu Thần Hi nói với Ngô Dục Lâm, “Trai đơn gái chiếc, em không yên lòng, ba người chúng ta ở đây chơi đấu địa chủ* đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.