Chương trước
Chương sau
Ngô Dục Lâm dẫn người của ê-kíp chương trình đi ăn cơm, Du Tân vừa đi vừa đăng weibo.
“Đã bảo không được tiết lộ chương trình, nguyên tắc hành nghề là nguyên tắc hành nghề!” Ngô Dục Lâm ngó sang xem trộm weibo của Du Tân bảo “Hai người kia có gì mà thích?”
“Ngọt mà!” Du Tân đăng weibo xong bảo “Em sẽ không làm lộ chương trình đâu, đạo diễn Ngô yên tâm, nhưng làm trưởng fan club chồng chồng Duy C trên toàn quốc em phải thường xuyên rải cơm chó cho mọi người.”
“Mấy đứa chắc chưa có người yêu đâu nhỉ?”
“Tình yêu của mình sao mà giống tình yêu của họ được!” Du Tân sâu sắc kết luận “Đạo diễn Ngô, anh không hiểu đâu.”
“Ừ, đúng là không hiểu.” Ngô Dục Lâm trợn trắng mắt, nghe thấy Du Tân lại nói “Chắc anh cũng là chó độc thân nên ghen tị chứ gì?”
Ngô Dục Lâm quay đầu lại hợt hợt bảo “Ai bảo cô là tôi độc thân? Đúng là đồ trẻ tuổi!”
Cao Duy không biết Liêu Thần Hi có ngủ không, cậu gối đầu lên đùi anh, mắt nhắm lại, mụn nước ngoài miệng rất rõ ràng, không biết lúc đóng phim đạo diễn có tức giận không.
Anh ngồi thằng lưng, chân tê rần cũng không dám động, sợ đánh thức Liêu Thần Hi, lúc thì nhìn cậu, lúc thì nhìn dây truyền nước, Cao Duy bỗng có cảm giác đời này bình yên đến lạ, rất chân thật, đã lâu lắm rồi anh không có cảm giác như vậy.
Anh không tiếng động nhếch khoé miệng, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc chóp mũi Liêu Thần Hi.
Anh hơi biết ơn Chu Tiểu Hồng, lúc trước nếu không phải cô khăng khăng một mực muốn anh tham gia chương trình này thì không biết bây giờ người ngồi nơi đây sẽ là ai nữa.
Đợi chừng bốn mươi phút, bình truyền dịch chảy hết, Cao Duy nhẹ nhàng vỗ Liêu Thần Hi đánh thức cậu.
“Ừm?” Liêu Thần Hi mở mắt ra, mơ mơ màng màng, vô thức nắm lấy tay Cao Duy.
“Thuốc hết rồi, anh đi gọi bác sĩ.” Cao Duy đỡ cậu ngồi dậy “Hăng hái hăng hái, lát còn phải ghi hình chương trình.”
Liêu Thần Hi ngơ ngác gật đầu, nhìn Cao Duy mở cửa đi gọi bác sĩ rút kim.
Bác sĩ tới hỏi Liêu Thần Hi“Sao rồi? Hết sốt rồi phải không?”
“Vâng, tốt hơn nhiều rồi.” Sau khi hạ sốt thì mơ màng nằm một lúc, Liêu Thần Hi cảm thấy mình đã đỡ hơn hẳn.
Rút kim xong, Cao Duy ấn vết tiêm lại cho cậu, cậu tiếp tục ngẩn ra.
“Có ngủ không đấy?”
“Không biết, cứ mê mê man man.” Mới đầu Liêu Thần Hi hoàn toàn không ngủ được, sau cũng không biết mình rốt cuộc có ngủ hay không nữa, cậu quay sang hỏi Cao Duy “Tóc giả của em có rối không?”
Cao Duy tủm tỉm bảo “Cực kì đẹp trai.”
Liêu Thần Hi gật đầu cười.
Hai người ngồi một lúc, Cao Duy gọi điện cho Ngô Dục Lâm, vừa khéo bên kia cũng đã ăn uống xong, hai bên hẹn địa điểm tiếp tục ghi hình.
Cao Duy hơi sốt ruột, anh muốn nhanh nhanh quay xong để Liêu Thần Hi nghỉ ngơi.
Máy quay theo sau họ và cả hai lang thang dạo bước trong thành phố điện ảnh.
“Cảm giác mình vừa xuyên không.” Cao Duy cười hỏi“Em có cảm giác này không?”
“Đúng là giống thật.” Liêu Thần Hi dừng bước, rập khuôn bảo “Người tới là người phương nào?”
“Người đàn ông của em!” Cao Duy nhướng mày cười trêu.
Liêu Thần Hi nghiêm mặt “Nói hươu nói vượn! Nhìn ngươi trang phục kì dị, chắc chắn không phải người tốt!”
Cao Duy chân dài bước một bước tới trước mặt Liêu Thần Hi, ôm người vào lòng, dán vào tai cậu bảo “Ta có phải người tốt hay không ngươi thử một chút là biết.”
Trời rất nóng, quần áo Liêu Thần Hi rất dày nhưng cậu không muốn Cao Duy buông tay nên vươn tay ôm lại anh, lỗ tai đỏ bừng hỏi “Thử thế nào?”
“Em đoán xem?” Cao Duy nói xong, ôm Liêu Thần Hi xoay người, lợi dụng vị trí làm tư thế hôn giả.
Người trong ê-kíp chương trình đều vui vẻ, Ngô Dục Lâm cuối cùng cũng hài lòng, linh cảm tập này sẽ hot.
Đôi môi Cao Duy kề sát ở cằm Liêu Thần Hi, hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, ám muội quá đỗi.
Liêu Thần Hi khẩn trương chớp mắt liên tục, nuốt một ngụm nước bọt, siết chặt nắm tay.
Sau đó, cậu thực hiện một hành động cực kì to gan, cậu hơi cúi đầu, môi hai người chạm vào nhau.
Cao Duy vốn rũ mắt xuống, bị động tác của cậu làm cả kinh lập tức ngước mắt lên nhìn.
Liêu Thần Hi không hiểu được ý tứ trong mắt Cao Duy, tim cậu sắp nhảy ra ngoài tới nơi, đây là lần đầu tiên cậu hôn người mình thích.
Rất nóng, từ đầu đến chân đều nóng, giống như bản thân đang yên đang lành từ người hoá thành một bình nước sôi.
Cậu cũng nhìn Cao Duy, hai người nhìn nhau đủ năm giây.
Cao Duy kéo cậu dừng lại, nắm tay cậu.
Hai người sóng vai đi tiếp, Cao Duy cười hỏi “Đỏ mặt rồi à?”
“Không.” Liêu Thần Hi nhìn đi chỗ khác, ánh mắt không dám rơi trên người Cao Duy nữa.
Trong lúc đóng phim cậu đã nắm tay mười ngón đan xen rất nhiều lần nhưng chỉ có lần này cảm giác không giống vậy.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, chẳng biết là do trời nóng hay bởi quá khẩn trương.
“Nụ hôn đầu của em là khi nào?” Cao Duy chợt hỏi.
Liêu Thần Hi ngớ người, sau đó cố gắng nhớ lại bảo “…Lúc đóng ‘Bách hoa bất tri hương’.”
“Với Đới Na Na?” Cao Duy không biết Liêu Thần Hi nói thật hay đùa, cứ có cảm giác thằng nhóc này đang xạo.
“Đúng… Chị Na Na cướp mất nụ hôn đầu của em.”
Cao Duy nín cười, lúc sau mới hỏi “Cảm giác thế nào?”
“… Anh đừng có hố em, chị Na Na thần thánh bất khả xâm phạm!”
Đới Na Na và Cao Duy là diễn viên cùng thời, giờ cô đã có tên tuổi lớn trong giới, năm đó, cô nhận lời làm khách mời trong bộ phim ấy vì giúp một người bạn, cảnh duy nhất xuất hiện là đóng vai một cô y tá, hôn cậu thiếu niên mắc chứng tự kỉ.
Lúc trước Liêu Thần Hi chưa diễn được bao nhiêu, Đới Na Na lại chỉ xuất hiện đúng một cảnh, không ngờ lại diễn ngay một cảnh hôn.
Quan hệ của Cao Duy và Đới Na Na khá tốt, sau anh dần vắng bóng trong giới giải trí, ít tiếp xúc với những người đó hơn, nhưng bây giờ tình cờ vẫn sẽ liên lạc một chút.
Liêu Thần Hi bảo đó là nụ hôn đầu của cậu, Cao Duy không tin lắm, anh ghim chuyện này trong lòng, có thời gian sẽ hỏi lại Liêu Thần Hi.
“Vậy nụ hôn đầu của anh là khi nào?”
“Anh không nhớ lắm.” Cao Duy trả lời rất thật thà.
“Gạt người!”
“Vừa nãy.” Cao Duy cười xấu xa, “Là vừa nãy.”
Liêu Thần Hi bị anh chọc tức nói không nên lời, rồi lại thấy thẹn thùng, nụ hôn vừa nãy nhạt nhẽo đến mức không được tính là hôn, có điều đó đúng là do cậu chủ động.
Khán giả trước ti vi thấy Cao Duy chủ động hôn cậu, nhưng dù sao đó cũng là lợi dụng góc quay, nhìn kĩ sẽ nhận ra, còn cậu thì nhân cơ hộ máy quay không quay được xàm xỡ Cao Duy.
Giờ cậu chỉ mong Cao Duy không hỏi cậu lý do, bởi cậu sợ cậu kìm lòng không được mà bày tỏ mất.
Dưới sự kiên quyết của Cao Duy, chương trình kết thúc sớm, Ngô Dục Lâm còn muốn quay thêm cảnh tối, nhưng Cao Duy một lòng muốn để Liêu Thần Hi có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, bảo Ngô Dục Lâm “Em ấy mang thai, không thể lao lực.”
Ngô Dục Lâm giơ tay đánh anh, Cao Duy vừa cười vừa tránh.
“Anh Duy với đạo diễn Ngô nói gì ấy nhỉ?” Du Tân nhìn hai người đang vui vẻ huyên náo đằng xa hỏi Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi vẫn còn chìm đắm trong sự kiện hôn Cao Duy, cứ khúc khích mãi không trả lời.
Du Tân nhìn cậu, cảm thấy con trai lúc yêu cũng thật đáng sợ.
Bởi Cao Duy đi cửa sau dẫn tới ê-kíp chương trình kết thúc công việc sớm hơn dự kiến, Ngô Dục Lâm lại dẫn mọi người đi ăn chơi chè chén, sau đó buổi tối quay về Bắc Kinh.
Cao Duy cũng dự định về Bắc Kinh với nhóm Ngô Dục Lâm, nhưng anh từ chối đi ăn, bảo là mình phải ở cùng Liêu Thần Hi.
Liêu Thần Hi đương nhiên rất vui, nhưng khi Cao Duy hỏi cậu “Sao em lại hôn anh” cậu bỏ chạy, thả lại một câu “Em đi ngủ đây, anh đi ăn cơm với mấy người kia đi!”
_________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.