Tên tôi là Triều Tịch. Có phải nghĩa là, cuộc đời tôi nhất định phải bấp bênh đau khổ? Tôi không hiểu. Nhiều năm qua tôi vẫn tìm kiếm người kia, tại sao lại là anh. Anh có biết hay không, trong hai thân thể riêng biệt này, có cùng chung một dòng máu?
Đôi tay tôi nắm thành đấm chống trên ngực anh, không cho anh nhích gần hơn nữa, cơ thể tôi hơi run rẩy. Nhiệt độ truyền từ thân thể anh sang da thịt của tôi, tim tôi nặng nề đập. Nước mắt chảy ra.Tôi mở to hai mắt nhìn nóc giường. Ánh lửa phản chiếu hai bóng người ôm nhau lên đó, run rẩy chập chờn. Tôi tên là Triều Tịch, có phải nghĩa là, cuộc đời tôi nhất định phải bấp bênh đau khổ? Dương Kiếm hô hấp đều đặn như ngủ say, tim anh mạnh mẽ co bóp trong lồng ngực. Tôi buông lỏng tay, bàn tay đặt nhẹ vào vị trí tim của anh. Dương Kiếm từ từ cầm lấy bàn tay tôi, trong bóng tối, tôi không thể thấy được mặt anh. Tôi trở tay cầm lại tay anh, trong sự ấm áp của anh ngủ thiếp đi..
Triều Tịch... cái tên đã ấn định số phận đau khổ sao? Tại sao người đàn ông cô yêu lại có chung dòng máu với cô? Phải chăng ông trời trêu người? Tại sao lại oan nghiệt như vậy? Tại sao???
Những đau khổ, day dứt giữa trái tim và lí trí khiến cho trái tim Triều Tịch mệt nhoài. Vậy cô sẽ buông tay hay đi tiếp với anh - người đàn ông cô yêu?