Lòng bàn tay bị nhét vào một vật gì đó lạnh như băng, tròn trịa, có cảm giác hơi lồi lõm. Y Đằng Triết cười nhạt ôm lấy tôi: “Nhớ không? Em đã cho anh thứ này. Em đã vẽ Adam và Eve trần trụi lên đây, nói đây là vườn địa đàng của chúng ta”.
Vườn địa đàng. Tôi không thể co tay lại, tảng đá từ từ lăng khỏi tay tôi. Eve dụ dỗ Adam ăn trộm trái cấm, bị đẩy xuống trần thế. Chỗ nào mới là vườn địa đàng chân chính chứ?
“Biết anh yêu em từ lúc nào không?”. Y Đằng Triết nhặt tảng đá lên, lần nữa đặt vào tay tôi. Bàn tay anh ta bao lấy tay tôi, từ từ nắm lại: “Anh lấy hộ chiếu của nó, bay đến đảo Canary”. Anh ta dừng lại một lát, nhẹ nhàng cười: “Nửa năm trên đảo quả thật chính là đoạn thời gian hạnh phúc nhất đời anh”.
Y Đằng Triết cúi đầu cọ lên tóc tôi: “Trong hôn lễ, nhìn thấy em và nó chạy trốn anh đã phẫn nộ đến cực điểm. Vốn định lên đảo tính sổ với nó, anh lại thấy em ở một căn nhà trên lưng chừng núi”. Giọng nói Y Đằng Triết trở nên êm ái hơn: “Khi đó đã gần tối. Anh nhìn thấy em mặc một chiếc váy trắng thêu hoa gòn, khoác áo choàng lông dê mỏng, mái tóc xõa dài như bây giờ, đứng trong nhà kính tưới hoa”. Y Đằng Triết cười: “Triều Tịch, trên người em như có vầng sáng nhạt, cảm giác vô cùng bình yên. Sau đó em trông thấy anh, ngẩng đầu nở một nụ cười mà cả đời anh cũng không thể quên. Khi đó anh biết,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cua-trieu-tich/1222870/quyen-6-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.