Tôi kéo valy, định âm thầm vòng qua hành lang trước. Trong biệt thự không có ai. Hôm nay Mộc Sâm và Mộc Tâm sáng sớm đã dẫn Dương Kiếm sang Mộc gia. Không nhìn thấy Y Đằng Triết, chỉ có mấy thợ làm vườn ngồi bên hàng rào tỷ mỷ chỉnh sửa.
“Em muốn đi đâu?”.
Tôi cả kinh xoay người. Y Đằng Triết mặc một chiếc áo len màu đen cao cổ, đứng ngay chỗ rẽ của hành lang. Anh ta hơi nhíu mày, nhìn valy trong tay tôi.
“Thời gian này đã phiền ngài chăm sóc, tôi muốn về Trung Quốc”. Gặp được cũng tốt, đỡ hơn đi mà không từ biệt.
Y Đằng Triết cau mày, từ từ đi lại chỗ tôi, cúi đầu nhìn tôi: “Giữa chúng ta, phải lạnh nhạt, dùng kính ngữ như vậy sao? ‘Em gái’?”.
Tôi ngẩng đầu nhìn Y Đằng Triết. Không hiểu thái độ của anh ta.
“Trên thế người này em chỉ có hai chúng ta là người thân. Đây chính là nhà của em. Về nước? Em muốn trở về đâu hả?”. Y Đằng Triết lạnh lùng cười một tiếng: “Anh đang định nhập hộ tịch của em vào nhà Y Đằng đấy, em gái”.
Mặt tôi thoắt cái trắng bệch. Tôi hiểu dụng ý khi làm vậy của Y Đằng Triết. Như thế, vĩnh viễn tôi và Dương Kiếm sẽ không còn con đường nào nữa. Tôi còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt đất lót xá xanh: “Cảm ơn ý tốt của ngài, Y Đằng tiên sinh. Tôi muốn về nước”.
“Y Đằng tiên sinh?”. Y Đằng Triết giễu cợt nhìn tôi. Anh ta từ từ tiến lên một bước, dồn tôi tới góc tường: “Đối với anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cua-trieu-tich/1222854/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.