Chương trước
Chương sau


Hoàng Phu Tuyệt ôm Thủy Băng Nhu đi ra khỏi phòng làm việc, nhân viên trong công ty xa xa nhìn thấy bọn họ cũng rối rít cung kính chào hỏi, Thủy Băng Nhu đối với lần này tỏ vẻ mỉm cười gật đầu, nhưng là Hoàng Phu Tuyệt bên cạnh cô cũng không vui mừng, bởi vì anh ghét nam nhân viên trong công ty thời điểm nhìn thấy bảo bối của anh, nháy mắt đó trong mắt toát ra kinh ngạc, mặc dù rất nhỏ, nhưng là vẫn bị anh nhìn ra, anh hận không được móc hết mắt của mấy tên đàn ông đó ra, bởi vì vẻ đẹp của Tiểu Nhu nhi chỉ có một mình anh mới có thể nhìn.

Thủy Băng Nhu nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh, không sao hiểu nổi, mới vừa rồi lúc đang làm việc rõ ràng vẫn rất tốt, thế nào vào lúc này vẻ mặt liền thay đổi rồi? Đàn ông ngã vào trong tình yêu rồi thì thật là kỳ quái, thôi, cô cứ đương nhiên cho là anh vốn ở trước mặt người ngoài không thích lộ ra vẻ mặt khác mà thôi.

Hoàng Phu Tuyệt cứ như vậy duy trì gương mặt lạnh lùng, nghênh ngang ôm Thủy Băng Nhu đi dọc theo đường đi trong công ty, ở trong mắt người ngoài, bọn họ chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ thật xứng đôi, dù sao nam thì tuấn tú, mà nữ thì rất xinh đẹp.

Đi tới đại sảnh công ty, bản tin kinh tế cập nhật qua một màn hình Lcd Tv lớn truyền vào trong tai những nhân viên tại đại sảnh.

". . . . . .Tập đoàn Đoàn thị đứng hàng tóp 50 tập đoàn mạnh nhất thế giới đang gặp phải vấn đề kinh tế nguy cấp, theo tiết lộ, nguyên nhân dẫn đến lần nguy cơ nghiêm trọng này là do Liêu tổng giám đốc tiền nhiệm của Đoàn thị nhân lúc tổng giám đốc Đoạn Thừa Phong đang ở Mỹ dưỡng bệnh, biển thủ một khoản tiền lớn, trước mắt quản lý không rõ tung tích, vì vậy tập đoàn Đoàn thị mới bị thiếu hụt một khoản vốn rất lớn, đối với hành động này của tổng giám đốc Liêu, Tập đoàn Đoàn thị yêu cầu truy cứu trách nhiệm trước pháp luật, đối mặt với nguy cơ nghiêm trọng như thế, Tổng giám đốc của tập đoàn Đoàn thị Đoạn Thừa Phong đang bệnh nặng như vậy có thể bình an vượt qua cửa ải khó khăn này hay không? Sự việc lần này thu hút sự chú ý rất lớn của ngoại giới . . . ."

Thủy Băng Nhu nghe tin tức truyền đến, bước chân liền dừng lại.

"Thế nào? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Cả trái tim Hoàng Phu Tuyệt cũng giắt ở trên người của Thủy Băng Nhu, căn bản cũng không có để ý tới nội dung đang truyền thanh, đối với anh mà nói, dù là thế giới sụp đổ, cũng không liên quan tới anh, chỉ cần bảo bối của anh bình yên vô sự là tốt rồi.

"Không phải, thân thể em rất tốt, là tin tức vừa rồi trên truyền thông nói tập đoàn Đoàn thị lâm vào nguy cơ, anh có nghe thấy không?" Thủy Băng Nhu lo lắng hỏi, vừa rồi hẳn là cô không nghe lầm.

"Có khả năng, trước kia cũng không thấy em có hứng thú với những tin tức kinh tế kiểu như thế này, yên tâm đi, công ty chúng ta sẽ không xảy ra chuyện như vậy, em đó, hiện tại chuyện cần làm là ăn uống cho thật tốt, dưỡng thai thật tốt, sau đó bình an sinh ra một cục cưng trắng trẻo mập mạp." Hoàng Phu Tuyệt cho là cô lo lắng công ty mình cũng sẽ xuất hiện chuyện giống vậy, cho nên ôm cô vào trong ngực, hôn một cái lên cổ của cô, dịu dàng nói.

Bảo bối của anh thật là có điểm buồn lo vô cớ, công ty của anh khổng lồ như vậy, hơn nữa những nhân tài của công ty đều là anh tự mình tuyển về, nếu là bọn họ còn để xảy ra chuyện như vậy, công ty còn mướn bọn họ làm cái gì.

Đối với nghi vấn của Thủy Băng Nhu, Hoàng Phu Tuyệt đương nhiên cho rằng đó là do tâm lý của phụ nữ mang thai, cho nên mới xuất hiện lo lắng như vậy, cô sao có thể biết, anh có đầy đủ tiền bạc nuôi bọn họ tới mấy đời, mà bản thân cô, chỉ cần vĩnh viễn làm một cô gái nhỏ được anh nâng niu trong lòng bàn tay là tốt rồi.

"Không phải nha, anh nghĩ đi đâu vậy, em không phải lo lắng cho công ty mình sẽ xuất hiện tình huống giống như vậy" Thủy Băng Nhu nóng nảy giải thích, chẳng lẽ trí nhớ của anh ấy giảm sút rồi, bằng không làm sao sẽ quên tổng giám đốc Đoạn Thừa Phòng của tập đoàn Đoàn thị có ân tình với bọn họ, cô hiện tại còn thiếu người ta một ân tình rất lớn đó nha.

Thật ra thì Thủy Băng Nhu không biết, lần đó sau khi cô nhảy vào trong biển nước, Hoàng Phu Tuyệt quả thật tìm cô tìm sắp nổi điên, lúc ấy vừa nghe có tin tức của cô, anh giống như kẻ điên đi đến bên cô, nào còn có thể bận tâm xem cô đang ở chỗ nào, chỉ nhớ lúc đó có một người đàn ông rất là mơ ước bảo bối của anh, hơn nữa bảo bối của anh lại còn lưu lại trong phòng ngủ của cái tên đàn ông chết tiệt đó nữa chứ, anh đâu có biết tên của cái tên đàn ông kia là Đoạn Thừa Phong, anh chỉ nhớ dáng dấp của anh ta rất là quyến rũ thiếu phụ là được rồi, nhât là muốn quyến rũ bà xã của anh.

"Không phải chứ? Sẽ không phải là em có hứng thú với tổng giám đốc của tập đoàn Đoàn thị chứ?! Hả?" Hoàng Phu Tuyệt nguy hiểm hỏi, nhìn vẻ mặt anh giống như là nếu mà Thủy Băng Nhu dám nói một chữ “Vâng” là anh sẽ để cho tập đoàn Đoàn thị không thấy được mặt trời ngày mai vậy.

Trong mắt Thủy Băng Nhu chỉ một lòng đặt ở nguy cơ của tập đoàn Đoàn thị, không hề phát hiện giọng điệu của người đàn ông bên cạn đang ẩn chứa đầy ghen tức, nhớ đến người thiếu phụ kia, cũng chính là mẹ của Đoạn Thừa Phong, đối xử với mình rất tốt, hình ảnh bà mở lớn đôi mắt đẹp chăm chút, giục mình ăn cơm ngày đó vẫn còn hiển hiện trong đầu, mình sao lại có thể là một kẻ vong ân phụ nghĩa được? Huống chi nếu như không phải Đoạn Thừa Phong kéo cô từ dưới biển lên, cô còn có cái mạng này sao, Thủy Băng Nhu mất hồn thầm nghĩ.

Nhìn thấy Thủy Băng Nhu thần sắc bất ổn, trong mắt Hoàng Phu Tuyệt dấy lên thần sắc nguy hiểm, trong giới kinh doanh, chuyện về Đoạn Thừa Phong tổng giám đốc của tập đoàn Đoàn thị anh vẫn biết ít nhiều, mặc dù đối với anh những chuyện bát quái linh tinh về kẻ khác anh một chút cùng không muốn biết, nhưng là thường xuyên trong công ty cũng có đôi lúc lơ đãng nghe được, nghe nói là một người rất anh tuấn, thi thoảng anh vẫn nghe thấy cái tên Đoạn Thừa Phong xuất hiện trong những câu chuyện của các nhân viên nữ trong công ty.

Hừ. . . . . . Chẳng lẽ cái tên Đoạn Thừa Phong đáng chết kia đã hấp dẫn chú ý của bà xã anh? Vậy cũng không được, xem ra anh phải thi triển oai phòng của phái mạnh trước mặt bảo bối của anh mới được, nếu không bà xã sẽ bị người ta câu đi mất nha.

"Tuyệt, nghĩ biện pháp giúp tập đoàn Đoàn thị vượt qua cửa ải khó khăn lần này đi!" Thủy Băng Nhu phục hồi lại tinh thần nói, dù sao người ta cũng là cô nhi quả mẫu (mẹ góa con côi),phải gánh vác cả một gia tộc thật không dễ dàng, huống chi người ta có ân cứu mạng cô.

"Cái gì?! Không cứu." Hoàng Phu Tuyệt tức giận nói, tại sao phải giúp Đoạn Thừa Phong, anh hiện tại còn đang hận không được làm thịt tiểu tử Đoạn Thừa Phong kia, ai bảo hắn lại dám quyến rũ lực chú ý của bà xã anh, tại sao? Cũng bởi vì hắn lớn lên đẹp trai sao? Chỉ có mình hắn đẹp trai thôi sao? Hừ. . . . . .

Những người lui tới trong đại sảnh công ty đối với cuộc nói chuyện của tổng giám đốc và phu nhân rất là hiếu kỳ, nghe nói tổng giám đốc rất cưng chiều phu nhân, nhưng cưng chiều tới trình độ nào, bọn họ cũng chưa có tự mình thấy qua, cho nên bọn họ nhìn thấy hành động như một cậu bé nũng nịu của Hoàng Phu Tuyệt, con ngươi đều muốn rớt ra rồi, đó chính là tổng giám đốc đại nhân anh minh vô cùng của bọn họ sao? Tổng giám đốc lãnh khốc mà chỉ cần một cái ánh mắt tùy tiện đều khiến người ta tè ra quần đó sao? Trời ạ, này. . . . . . Này khác biệt cũng quá lớn đi? Mặc dù giờ phút này bọn họ cũng rất muốn lưu lại để coi cho kĩ biểu tình của tổng giám đốc, dù sao đây cũng là trăm năm khó gặp nha, nhưng bọn họ lại lo lắng sau đó tổng giám đốc sẽ trả thù bọn họ, cho nên tất cả đều đi thẳng không dám liếc mắt dù chỉ một cái, đạt tới cảnh giới “Vô lễ với chớ nghe, phi lễ chớ nhìn.”

"Tuyệt, chúng ta tại sao có thể thấy chết mà không cứu? Huống chi người ta lại là đại ân nhân của chúng ta." Thủy Băng Nhu chỉ trích, anh ất rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Theo trước đây, anh nhất định sẽ thật sớm hoàn trả lại ân tình cho người ta, sau đó liền tốt nhất đến cả đời không qua lại với nhau mới đúng, thế nào vào lúc này tất cả đều thay đổi.

"Anh là tại sao phải cứu tiểu tử kia? Đợi chút. . . . . . Em nói cái gì Đại Ân Nhân? Em biết tên tiểu tử kia khi nào, sao anh lại không biết?" Hoàng Phu Tuyệt rốt cuộc nghe được điểm mờ ám, nhưng sự ghen tức của anh vẫn không giảm, ngược lại có chiều hướng tăng, tại sao đám ám vệ đáng chết kia không có báo cáo chuyện bảo bối của anh biết một người đàn ông khác ngoài anh, hơn nữa còn chịu ân huệ của người ta, đáng chết, ngàn vạn lần không được là cái tình tiết thô tục anh hùng cứu mỹ nhân kia nha, tâm tư của phụ nữ là dễ dàng bị tác động đến nhất, một chút xíu ân huệ nho nhỏ cũng sẽ khiến họ lấy thân báo đáp, đáng chết, ngàn vạn lần không được giống như những gì anh nghĩ, nếu không anh thật sẽ phát điên.

"Cạc cạc. . . . . . Anh quên rồi? Lần đó rơi xuống biển không phải là Đoạn Thừa Phong cứu em sao, hơn nữa không phải là anh nửa đêm đi tới gia đình anh ta tìm em sao." Thủy Băng Nhu nghi ngờ hỏi, đó cũng là chuyện mới xảy ra nha? Thế nào nhanh như vậy liền quên mất?

"Hắn? Hắn gọi là Đoạn Thừa Phong?" Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt liền hiểu mọi chuyện đang xảy ra, tâm hơi để xuống, thì ra là anh hiểu lầm, vậy anh không phải là ăn dấm không đâu rồi hả? Không —— cũng không thể coi như là ăn dấm không đâu, dù sao ban đầu tiểu tử kia cũng rất mơ ước bảo bối của anh còn gì, xem ra anh phải đề phòng cho thật tốt mới được, hừ lần này trước hết giúp hắn, chờ bọn họ xóa bỏ ân oán, sau đó cả đời không qua lại với nhau, như vậy tiểu tử kia cũng sẽ không có cơ hội gặp lại bảo bối của anh, mà như vậy thì Tiểu Nhu nhi cũng không cần cả ngày nghĩ tới chuyện còn thiếu người ta một ân tình rồi.

"Biết rồi! Anh sẽ giúp hắn, vậy bây giờ có phải nên về nhà ăn cơm hay không? Bà xã đại nhân?" Hoàng Phu Tuyệt ôm cô, ý xấu ở bên tai cô thổi khí, sau đó liếm liếm vành tai ửng đỏ, chọc cho cô khẽ run rẩy.

"Ừm. . . . . . Anh, đừng làm rộn, có rất nhiều người đang nhìn đấy." Thủy Băng Nhu khẽ rên một tiếng, gương mặt lại đỏ như trái cà chua, vô cùng dễ thương, Hoàng Phu Tuyệt nhìn mà hận không được cắn một cái.

Hoàng Phu Tuyệt mắt lạnh liếc mắt nhìn đại sảnh, sau đó nhu tình như nước nhìn gương mặt hồng hồng của Thủy Băng Nhu cười nói: "Bọn họ không dám nhìn, đi, về nhà ăn cơm thôi."

Anh đương nhiên là sẽ không tiếp tục rồi, bởi vì không có ai so với anh rõ ràng hơn giờ phút này cô có bao nhiêu mê người, vẻ đẹp của cô chỉ có một mình anh mới có thể ngắm nhìn, anh hận không được giấu cô ở trong túi, khiến bất luận kẻ nào cũng không thấy được vẻ đẹp của cô, mới vừa rồi có mấy nhân viên không thức thời quả thực là chán sống rồi mà, lại dám len lén ngẩng đầu lên đắm đuối theo dõi bảo bối của anh, xem ra phải chỉnh đốn một trận ra trò mới được, Hoàng Phu Tuyệt thầm nghĩ.

Những nhân viên kia sao có thể biết giờ khắc này Hoàng Phu Tuyệt đang nghĩ cái gì, bọn họ chỉ biết là chỉ cần bọn họ đi bộ ngẩng đầu cũng sẽ bị ánh mắt rất ác độc của tổng giám đốc trừng, dọa bọn họ sợ đến mức trái tim đều muốn phát bệnh rồi, quả nhiên vẫn là vị tổng giám đốc lãnh khốc kia, cảnh tượng mới vừa rồi bọn họ thấy đều là giả mà.

Hoàng Phu Tuyệt không liếc mắt nhìn đến đám nhân viên đang sợ hãi kia, ôm Thủy Băng Nhu ra khỏi cửa chính công ty.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.