Tôi lật đi lật lại xem xét, cuối cùng phát hiện ra ở dưới đáy cái đèn có một dòng chữ nhỏ: "108, Nhan Tiểu Đình, người cuối cùng." 
Tim tôi đập thịch một tiếng, đùa cái kiểu gì vậy? Nhan Tiểu Đình chính là tên tôi, 108 là cái gì tôi không biết, còn chữ "người cuối cùng" kia nữa, sao tôi thấy nó như thể báo trước điềm xấu vậy trời..... 
Tôi lo lắng cầm cái đèn lồng vào hỏi cha mẹ, kết quả là cha mẹ tôi ngủ rồi. Tôi ỉu xìu tính đến chuyện vứt nó đi, thì bất ngờ có tiếng nói: 
"Nha đầu, cái gì đó, mang ra đây xem nào!" 
Là tiếng của bà tôi. 
Bà thường đi ngủ sớm nhưng rất thính ngủ, có lẽ tiếng tôi gọi lớn quá làm bà tỉnh giấc. 
Tôi lớ ngớ đáp vâng dạ rồi ngoan ngoãn đưa cái đèn lồng cho bà. Bà tôi tuổi đã cao, mắt kém, bà đưa lên sát tận mặt nhìn đi nhìn lại. Tôi sợ bà nhìn không ra, vội hấp tấp trình bày: 
"Bà ơi, dưới đáy cái đèn có....." 
"Biết rồi, mau đi ngủ đi!" 
Tôi ấm ức vâng dạ rồi cũng nhanh chân đi ngủ, cái đèn lồng chết tiệt này làm tôi lo quá mất thôi! 
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy cái đèn đã được treo trước cửa nhà. Tôi thấy bà để ý nó lắm, còn thường xuyên thay nến bên trong nữa, hình như bà có ý định treo nó ở đấy luôn! Tôi mếu máo kể với bà về đứa trẻ kỳ lạ đêm hôm qua, thì bà xua xua tay nói trẻ con thì có gì mà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732295/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.