Trước đó anh ta đã trao đổi số điện thoại với tôi, tất nhiên là tôi không tình nguyện một chút nào. Vì không biết tên anh ta nên tôi chỉ lưu là "Ông chủ 108". 
Tôi định bụng tắt máy, nhưng chợt nhận ra kiểu gì sau này cũng phải tiếp xúc với anh ta thôi! Nghĩ vậy nên tôi lấy hết can đảm cầm điện thoại lên, cố nói bằng giọng bình tĩnh: 
"Tôi vẫn ổn. Chẳng có gì để sợ cả." 
Anh ta lại cất giọng cười, vẫn là tiếng cười điên cuồng và quỷ dị đó. 
Tiếng cười đó tôi nghe vào tai cảm thấy biến thái vô cùng, nỗi sợ hãi khiến tôi vô thức bấm gọi đến một dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia truyền đến những âm thanh lạnh lùng. 
"Thuê bao quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được....." 
Tôi ngớ người, nhận ra mình vừa bấm gọi số máy trước đây của Tần Kỳ! 
Có lẽ anh ta cũng muốn cắt đứt liên lạc với tôi nên đã đổi số? Tôi nghiến răng, tự đánh mình hai bạt tai cho tỉnh. Tại sao dạo này tôi lại hay nhớ đến anh ta vậy chứ? 
Tôi nằm trằn trọc mãi, toàn thân như bị rút hết sinh lực, lịm đi ngủ mê mệt lúc nào không hay. Tôi cảm giác đầu đau như búa bổ, từng mảng ký ức lộn xộn ập đến. Tôi mơ thấy người đàn ông đeo mặt nạ che nửa mặt, tay cầm cái đèn lồng, vẫy tay gọi tôi đi theo, mơ thấy Tần Kỳ, mơ thấy cả người đàn ông hẹn tôi đêm Valentine - ông chủ hãng 108 nữa. Ba người đó cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732285/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.