Tôi rất khó hiểu, tại sao cha phải gay gắt cấm đoán tôi như thế? Tôi quyết định phải hỏi cho ra nhẽ. 
"Cha, rốt cuộc mệnh con bị làm sao? Khác người ở chỗ nào? Không phải mọi người nói con là phúc tinh của cả nhà hay sao?" 
Nghe tôi chất vấn, một lần nữa cả nhà ai nấy đều im lặng. 
Tôi ấm ức không biết tìm ai để hỏi, mà với tình hình này có hỏi cũng sẽ không ai nói. Tâm trạng thấp thỏm lo lắng nên đêm đó đi ngủ tôi đã gặp ác mộng. 
Tôi mơ thấy đứa bé yêu nữ, nó cười quỷ dị nói với tôi: 
"Nhan Tiểu Đình, cô vẫn không biết gì, ngay cả người nhà cô cũng giấu cô, thật là đáng thương!" 
Tôi căm tức nhìn nó, có chuyện gì nghiêm trọng mà mọi người phải giấu tôi chứ? Con yêu nữ này mở miệng ra là không có gì tốt lành cả! 
Nó ngoác miệng ra cười, nụ cười lan ra đến tận mang tai, khiến tôi khẽ rùng mình ớn lạnh. Giọng điệu nó kiêu ngạo hống hách, khẩu khí ra lệnh: 
"Cô mau giải thoát cho Tần Kỳ đi, bởi vì..." 
"..." 
"Bởi vì mệnh của cô, chính là mệnh sát phu....." 
Mặt tôi tái xanh tái xám, tôi yếu ớt cãi lại cô ta: 
"Không! Cô nói láo! Tôi là phúc tinh của cả nhà! Mệnh của tôi không phải là mệnh sát phu!" 
Cô ta ngửa cổ lên trời cười phá lên như một kẻ điên: 
"Rồi sau này cô sẽ biết... ha ha ha..." 
Tôi giật mình tỉnh giấc, trán nhễ nhại mồ hôi. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732267/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.