Chương trước
Chương sau
Chẳng có ai mở cửa, tôi lạnh toát sống lưng, mồ hôi túa ra như tắm. Chết tiệt, đây đâu phải là phòng của ông quản gia, phòng của ông ấy ở hướng ngược lại cơ! Còn căn phòng tôi đang gõ cửa là phòng dành cho khách đến nhà ở lại qua đêm, hiện tại nó đang bỏ không!

Tôi mệt mỏi xoa xoa thái dương, không lẽ vì đang mang thai mà tôi lú lẫn hay quên đến mức này rồi sao?

Tôi cố lết đôi chân đang phù nề tê cứng của mình, quay về hướng ngược lại đi về phòng ông quản gia. Chợt bên tai vang lên những âm thanh kỳ lạ, khiến tôi sững người đứng như chôn chân tại chỗ.

Tôi tự nhận mình đang mang thai, có thể hay quên lú lẫn một chút, nhưng chắc chắn tôi không đến nỗi bị điếc đâu! Âm thanh kỳ lạ tôi nghe thấy như tiếng đồ đạc xê dịch vậy, và điều kinh hãi là nó phát ra từ căn phòng trước mặt tôi! Nhưng... rõ ràng làm gì có ai ở trong phòng đâu???

Có thể có người ở bên trong đang dọn dẹp? Tôi tự trấn an mình như thế, thử đưa tay vặn chốt cửa, phát hiện cửa được chốt từ bên trong, còn những âm thanh đồ đạc xê dịch thì lại vang lên ngày càng lớn!

Tôi thở hổn hển, chân tôi gần như tê cứng không còn cảm giác gì nữa. Tôi cố gắng vịn tay vào tường chạy ra xa căn phòng này, nhưng dường như mọi cố gắng của tôi đang bị một sức mạnh vô hình nào đó ngăn cản! Chân tôi tê đến nỗi tôi không còn điều khiển được nó nữa!

"Tạch" một tiếng vang lên, chốt cửa mở ra, cánh cửa chầm chậm mở, ánh đèn lờ mờ từ bên trong phòng hắt ra. Tiếng bước chân từ trong phòng vang lên.

Chân tôi không trụ nổi nữa rồi, tôi lảo đảo ngã xuống, trước khi nhắm mắt lại tôi vẫn kịp nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn mặc bộ đồ màu đỏ quen thuộc. Yêu nữ nhìn tôi bằng ánh mắt độc địa, cái lưỡi đỏ chót khẽ thè ra liếm môi, trông như một con rắn độc đang ngắm nghía con mồi:

"Cô là người thứ 108, là người cuối cùng, đương nhiên cách chết phải khác với những người kia....."

"Cô sẽ bị hút cạn kiệt máu cho đến chết......."

Tôi sợ hãi co rúm người lại, hai tay đưa lên che chắn trước bụng theo bản năng. Con yêu nữ từ từ bước từng bước về phía tôi, nó đưa tay bóp cằm tôi, nâng mặt tôi lên, nở một nụ cười tàn nhẫn:

"Cô muốn gọi người đến cứu sao? Ha ha ha..."

Tôi run lẩy bẩy, trán nhễ nhại mồ hôi. Sao nó lại biết được tôi đang có ý định gọi người đến cứu chứ?



Trong lòng tôi có một linh cảm tồi tệ ập đến, tôi mở to mắt nhìn thẳng vào nó:

"Cô đã làm gì bọn họ rồi?"

Thảo nào em gái giúp việc đi sang phòng ông quản gia hỏi về liều lượng thuốc, mãi không thấy quay lại! Tôi tức giận quên hết nỗi sợ hãi, gạt bàn tay của con yêu nữ đang bóp cằm tôi ra, nghiến răng ken két nói:

"Đồ độc ác! Rốt cuộc cô đã làm gì bọn họ rồi?"

Con yêu nữ ngửa cổ lên trời cười có vẻ đắc ý lắm, nó đưa tay vuốt ve mặt tôi, kiêu ngạo nói:

"Chỉ là một chút mê hồn hương, giúp bọn chúng ngủ lâu hơn thôi mà....."

Mặt tôi tái xanh tái xám, tôi tuyệt vọng đưa tay giữ chặt bụng, miệng lắp bắp nói mãi không nên câu:

"Xin cô... hãy tha cho... con của tôi...."

Nghe đến đây, con yêu nữ lập tức ngừng cười, nó trợn ngược mắt, những tia máu đỏ trong mắt hằn lên rõ mồn một:

"Tha cho con của cô? Tha cho con của cô và Tần Kỳ?"

"Nhưng ta cứ muốn giết nó thì sao?"

"Ha ha ha..."

Tôi kinh hãi nhìn bộ dạng điên cuồng của nó, không nhịn được hét lên:



"Cô điên rồi! Rốt cuộc tôi có thù oán gì với cô chứ?"

Con yêu nữ nở một nụ cười độc địa, nó nhìn tôi bằng nửa con mắt, cái lưỡi đỏ lòm khẽ thè ra liếm môi, trông mà rợn tóc gáy.

"Thù oán gì à? Tội của cô là cứ nhất quyết giành đàn ông với ta, thế có phải là thù oán không?"

Nghe những lời này của nó, tôi nghĩ đến Tần Kỳ, chồng tôi. Không biết bây giờ anh ấy sống chết ra sao, đang phải trải qua những nguy hiểm gì nữa! Nhìn thái độ con yêu nữ kiêu căng ngông cuồng, tôi tức nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được cãi lại:

"Ha, anh ấy là chồng tôi, tại sao tôi phải giành với cô chứ! Cô mới chính là tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!"

Tôi vừa dứt lời, con yêu nữ lập tức trợn trừng hai mắt, mái tóc dài của nó cũng dựng đứng lên, bù xù như tổ quạ. Nó vung tay tát tôi một bạt tai, bàn tay nó nhỏ xíu, nhưng lại khiến tôi đau như thể bị tát rách miệng vậy!

Nó tiến tới thò hai tay bóp cổ tôi, giọng điệu cay nghiệt:

"Bởi vì ngươi đã phá hỏng hết kế hoạch của ta!"

Tôi giằng tay nó ra, mạnh miệng hét lên:

"Tôi chẳng làm gì cô cả! Từ đầu đến cuối đều là cô tiếp cận tôi, lợi dụng Tần Kỳ hãm hại tôi!"

Con yêu nữ buông tôi ra, ôm bụng cười ngặt nghẽo:

"Ngươi tin lời 107 con ả đó nói như vậy sao?"

Tôi ngớ người, nó nói vậy là có ý gì đây? Không lẽ 107 cô gái kia đã nói dối tôi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.