Trên mặt gương từ bao giờ lại có một chữ "Tử" to tướng được viết bằng máu....
Tôi sợ mặt tái xanh tái xám, hồn ma Phong Nguyệt đi rồi, lồng ngực tôi đã bớt đau nhức, cổ họng cũng không còn nghẹn ứ nữa. Tôi thử vặn chốt cửa, lần này cửa lại mở ra thật dễ dàng. Tôi bước ra ngoài, ngơ ngác nhìn khắp căn phòng, không thấy Tần Kỳ đâu.
Laptop của anh ấy vẫn đang mở, công việc vẫn chưa giải quyết xong, chứng tỏ anh ấy chỉ đi đâu đó một lúc rồi sẽ quay lại. Tôi không xem tin nhắn riêng của anh ấy làm gì, nhưng đúng lúc liếc mắt qua, vô tình đọc được:
"Cậu chủ, không xong rồi."
Tôi nghi hoặc, nằm lên giường, nhìn trần nhà, trong lòng suy nghĩ miên man. Một lúc sau, Tần Kỳ quay lại, hình như anh ấy ra ngoài nói chuyện điện thoại với ai đó.
Tần Kỳ nhìn màn hình laptop, sau đó liếc qua tôi một cái. Tôi nghi ngờ hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Không... không có gì! Em ngủ trước đi, anh còn chưa xong việc!"
Anh ấy vừa nói vừa vội vã gập laptop lại, tránh đi ánh mắt của tôi, đi sang phòng bên cạnh.
Sáng hôm sau, những âm thanh ồn ào từ tầng dưới vọng lên làm tôi thức giấc. Tôi sờ tay sang chỗ bên cạnh, không thấy Tần Kỳ đâu. Trong lòng tôi nổi lên một linh cảm tồi tệ, tôi vội xuống giường, ôm bụng nặng nề đi ra ngoài.
Từ tầng 4 nhìn xuống cổng lớn, tôi tá hỏa thấy có xe cảnh sát đỗ ở đó. Tôi lo lắng, quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thu-108/2732198/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.