Dịch: Hạnh
Hai người bước vào phòng khách sạn. Trương Kiền đóng cửa lại, ôm cô từ phía sau. Hồi lâu, hơi thở anh mới dần ổn định, anh thở dài thỏa mãn: “Hôm nay lạ quá, rõ ràng em đang trong tay anh nhưng anh vẫn rất nhớ em”.
Viền mắt cô đỏ hoe.
Nhân cơ hội này anh nhanh nhảu bảo ngay: “Về sau nhất định chúng mình phải thường xuyên tới đây.”
Cô lại bật cười, quay sang ôm anh: “Ai thèm tới đây với anh.”
Anh mặt dày đáp: “Em.”
Cô nói: “Anh cứ mơ đi.”
Anh bế cô lên: “Để anh cho em biết đây có phải mơ không.”
Cô vội ôm lấy cổ anh, hỏi: “Có nặng không?”
Anh xốc cô lên, tìm một vị trí thoải mái, để cô ôm chặt lấy mình hơn: “Nặng hơn trước nhiều.” Anh ngờ ngợ, “Có phải dạo này em lén giấu anh ăn gì không?”
Cô lập tức thẳng lưng: “Anh nói linh tinh, hôm nay trước khi ra khỏi nhà em đã cân thử rồi, nhẹ hơn tối qua tận một cân, sao lại nặng được?”
Anh cười: “Em có nặng hơn thì anh vẫn bế được, đừng giảm cân, như bây giờ là được rồi.”
Cô lại ôm chặt lấy cổ anh.
Phòng ngủ có một chiếc cửa sổ lớn chạm đất, rèm cửa đang mở, có thể nhìn thấy cảnh đêm thành phố lộng lẫy ngoài kia.
Mượn ánh đèn phố thị, anh đặt cô xuống giường, ép chặt cô xuống, anh nhìn cô chăm chú.
Anh nhìn vậy khiến cô đâm ngượng, cô bèn quay đầu đi hỏi: “Sao vậy?”
Anh vươn tay vuốt những lọn tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thay-toi-an-lau-mot-minh/3209808/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.