Dịch: Hạnh
Đêm ấy Diệp Dương thiếp đi một cách rất bình yên, dường như đây là giấc ngủ an ổn nhất của cô kể từ khi gặp lại anh.
Tỉnh giấc rồi, cô cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn đồng hồ thấy hiện là gần bảy giờ.
Cô nằm lại xuống giường, quay mình nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hai mắt anh khép chặt, hàng mày khẽ cau lại.
Cô thường thấy anh già cũng là vì giờ đây anh rất hay cau mày. Một người đàn ông hay phải động não, hay phải suy nghĩ dễ có nếp nhăn giữa mi tâm, không biết giờ anh đang nghĩ gì trong mơ đây? Cô vươn tay xoa mi tâm anh, vừa chạm anh đã tỉnh giấc, thấy cô mở to mắt nhìn mình, anh ôm cô vào lòng, mơ màng thốt: “Mấy giờ rồi?”
Cô tựa vào cánh tay anh, cảm nhận hơi thở của anh. Anh là sự ấm áp, cũng là trong lành. Cô không đáp mà chỉ nói: “Đêm qua anh nói mơ đấy.”
Anh đáp “ừ”, nghe nghèn nghẹn giọng mũi: “Anh nói gì vậy?”
Diệp Dương nói: “Hình như là anh yêu em hay gì đó.”
Trương Kiền cười, hồi lâu sau anh mới nói: “Anh vừa mơ.”
Diệp Dương hỏi: “Anh mơ thấy gì?”
Trương Kiền vắt tay lên trán, giọng anh thoáng nghèn nghẹn: “Anh mơ tới ngày sinh nhật mình, không biết là sinh nhật năm bao nhiêu tuổi nữa, chẳng biết tại sao tự nhiên lại thiếp đi, cũng không rõ mình đang ở đâu, anh chỉ biết có một đám người đang nằm ngủ gà gật. Anh gục xuống bàn ngủ, còn mơ nữa, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-thay-toi-an-lau-mot-minh/3209806/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.