Dịch: Hạnh Sau buổi tiệc, công tác marketing của “Em đang bước” cùng dần được triển khai. Người liên lạc chính của Diệp Dương là Tần Tuyết Lan. Việc bên họ, lớn thì đưa tin trên phương tiện truyền thông, nhỏ thì bài đăng Weibo đều phải được gửi lên nhóm chat của dự án để Tần Tuyết Lan hoặc người chị ta chỉ định xác nhận, xong xuôi Diệp Dương mới có thể sắp xếp đưa tin, các bài chưa được xác nhận mà đã đăng sẽ phải tự chịu trách nhiệm. Các lãnh đạo bên Thời Đại đều có mặt trong nhóm chat của “Em đang bước”. Dù hầu như không bao giờ lên tiếng nhưng sự tồn tại của họ vẫn hạn chế phần nào việc trao đổi của mọi người trong nhóm. Các thành viên phải chịu trách nhiệm cho mọi lời nói của mình trong nhóm, các lãnh đạo nọ không lên tiếng nhưng họ là người nhìn, bạn có thể tán phét, nhưng không được nói sai. Thật ra không chỉ có trong nhóm chat này mà khi trò chuyện riêng với bên A cũng thế, đều phải cân nhắc cẩn thận câu từ, có thể trò chuyện luyên thuyên, thậm chí có thể đưa đẩy vòng vo, nhưng không được nói sai. Nếu không, lỡ có sai sót gì, mọi người sẽ đi tìm căn nguyên rồi bắt đầu chụp lại màn hình đoạn chat hoặc ghi âm tin nhắn thoại. Diệp Dương là người phụ trách chính của Phương Viên, cô buộc phải lắng tai nghe, tinh mắt nhìn, suy đoán hàm ý trong từng câu từng chữ của bên A, dù họ có nói hay không nói ra cô cũng đều phải hiểu ý. Ngoài ra còn phải khéo léo sử dụng các từ ngữ khí dễ thương hay icon sticker để điều tiết không khí trong nhóm. Lý do là vì bên A là người bỏ tiền, họ có tư cách đứng từ trên cao nhìn xuống, còn bên B muốn kiếm tiền từ họ nên cũng phải giữ thái độ kính cẩn khiêm nhường. Va chạm lâu, Dư Tô phát hiện tính Tần Tuyết Lan rất nóng nảy. Cô tag chị ta xin xác nhận, có thể chị ta sẽ để đấy cả buổi không đáp. Còn cô mà được Tần Tuyết Lan tag nhưng hai phút chưa trả lời, chị ta sẽ gửi tin nhắn liên tục vào nhóm chat như gọi hồn; mười phút không trả lời, chị ta gọi điện thoại. Sau một tháng, Diệp Dương đã mắc phải chứng bệnh sợ Tần Tuyết Lan. Mỗi lần thấy chị ta gọi là đầu cô tự động tê rần, nhưng không thể không nhắm mắt nhận máy. Tới tháng Năm, bọn họ phải chuẩn bị họp báo, công việc vừa nhiều vừa phức tạp, cái tính nóng nảy của Tần Tuyết Lan càng nặng hơn, nói chuyện càng lúc càng thiếu khách sáo, đặc biệt là Diệp Dương trẻ tuổi, chức vụ thấp, chỉ là một quản lý nhỏ bên B, Tần Tuyết Lan càng không coi ra gì. Có thể nói chị ta vênh váo, hất hàm sai khiến, làm Diệp Dương tức đỏ bừng mặt suýt thì vứt cả điện thoại xuống đất nhưng lại không thể nổi giận, chỉ biết nuốt cục tức vào bụng. Về sau có lần đã hơn mười giờ tối rồi, Diệp Dương đi tắm, tắm xong thấy Tần Tuyết Lan gọi ba cuộc điện nhỡ là biết có chuyện không hay, cô bèn gọi lại ngay. Tần Tuyết Lan quở trách cô té tát, hỏi cô có muốn làm việc không, nếu không muốn làm thì nói sớm cho gọn. Diệp Dương từng phục vụ đủ kiểu công ty bên A, khách hàng kỳ quặc chẳng phải ít, nhưng đây là lần đầu gặp người vô lý như Tần Tuyết Lan. Cô là người phục vụ cho bên A, nhưng chẳng lẽ tan làm đi tắm rửa một cái cũng để bị mắng là thiếu chuyên nghiệp hay sao? Diệp Dương nhẫn nhịn, nhịn đến lúc Tần Tuyết Lan hỏi có phải cô không muốn làm việc nữa không, cô mới không nhịn nổi nữa bèn bật thốt: “Chị Lan, là do em sai, do năng lực em còn kém, hay chị bảo với sếp em thay em bằng người khác đi.” Nói xong cô bèn dập máy. Cúp máy xong, Diệp Dương ngồi nhà mắng một lúc cho bõ tức, Vương Ngạn bèn gọi điện tới, hỏi có chuyện gì, bảo Tần Tuyết Lan đăng tận ba status đầy dấu chấm than, ẩn ý chỉ trích năng lực cô yếu kém, đã thế tính tình còn nóng nảy… Diệp Dương thấy Tần Tuyết Lan có vấn đề tâm lý, có cần phải làm tới nước này không? Diệp Dương kể đầu đuôi câu chuyện cho Vương Ngạn nghe, Vương Ngạn cũng bó tay với Tần Tuyết Lan, nhưng vẫn có ý phê bình cô, cảm thấy cô không nên tự hành xử theo ý mình. Rồi anh ta lại nói bọn họ đang ở giai đoạn làm quen, điều chỉnh, công việc cũng bận bịu, mọi người đều hơi nóng tính nên mới sinh ra mâu thuẫn, về tình có thể tha thứ được, bảo cô về sau không được như vậy nữa. Lát nữa anh ta sẽ gọi điện xin lỗi trước, chắc Tần Tuyết Lan không dám làm to chuyện, nếu không chị ta cũng chẳng biết ăn nói sao với lãnh đạo. Anh ta nhắc Diệp Dương lát cũng gọi điện xin lỗi Tần Tuyết Lan, cứ thế là chuyện sẽ lại ổn. Diệp Dương chỉ có thể đồng ý, dù sao cũng không thể bị thay người ngay khi dự án mới bắt đầu được, như vậy sẽ rất xấu hổ. Nửa tiếng sau Vương Ngạn nhắn tin cho cô, bảo cô gọi điện đi. Diệp Dương bèn gọi cho Tần Tuyết Lan. Có lẽ cơn giận của Tần Tuyết Lan cũng dịu đi rồi, chị ta nói dạo này công việc nhiều quá, lãnh đạo bên trên gây áp lực lớn, chị ta lại có việc gấp cần hỏi cô mà không gọi được đâm ra nóng nảy, nói cô đừng để bụng. Rồi chị ta lại bảo tính mình thế đấy, giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, bảo cô đừng giữ ấm ức trong lòng. Sau khi cúp máy Tần Tuyết Lan còn gửi cô phong bao một nghìn tệ. Diệp Dương há hốc mồm, thật sự thấy được sự áy náy của Tần Tuyết Lan, nếu không thấy có lỗi thật thì ai lại đi gửi nhau một nghìn tệ, nhiều lắm cũng chỉ gửi tám tám đồng tỏ ý làm lành. Nỗi giận trong lòng Diệp Dương cũng vơi đi nhiều. Cô từ chối không nhận, Tần Tuyết Lan nói không lấy là coi như giận, Diệp Dương đành nhận. Trước khi ngủ Chu Gia Ngư lại gọi điện cho cô hỏi có chuyện gì, Diệp Dương lại kể cho cô ấy nghe. Chu Gia Ngư bật cười: “Không phải chỉ mình cậu đâu, Diệp Vị Quân bên công ty tớ phụ trách trailer phim, cũng phải làm việc thông qua chị ta, Tiểu Diệp chín chắn thận trọng là vậy mà vẫn ức chị ta tới nỗi phải chửi tục. Nghe bảo mấy năm trước chị ta còn nóng tính hơn, về sau kết hôn, có con thì tính tình mới dịu đi nhiều.” Diệp Dương nói: “Cậu đừng dọa tớ nữa, đến Quốc khánh phim mới ra rạp. Giờ mới là tháng Năm, tớ lo mình không chịu nổi tới lúc ấy.” Chu Gia Ngư nói: “Không sao, nếu cậu chết tớ sẽ đi nhặt xác cho cậu.” Diệp Dương nói: “Cậu xéo đi.” Chu Gia Ngư bật cười: “Mà nhân nhắc tới đây thì cậu thấy Diệp Vị Quân thế nào?” Diệp Dương hỏi: “Sao?” Chu Gia Ngư nhắc cô: “Cái người đưa thuốc giải rượu cho cậu hôm tiệc ấy, sao, chưa gì đã quên rồi à?” Diệp Dương bừng tỉnh: “Là anh ấy à, sao?” Chu Gia Ngư bất lực: “Đồ não cá vàng, năm ngoái tớ bảo giới thiệu bạn trai cho cậu mà, là anh ấy đấy, cậu còn bảo tên người ta đẹp, tên phối với họ nghe hay tuyệt, trông đã biết bố mẹ người ta có học thức.” Diệp Dương hồi tưởng lại, đáp lời: “Không phải cậu bảo người ta không có ý tiến tới ư?” Chu Gia Ngư nói: “Đúng rồi, nhưng khi ấy người ta vừa chia tay bạn gái, không có tâm trạng, phải đợi đã. Mấy hôm trước tớ lại nhớ ra chuyện này, thấy hai người cũng gặp nhau rồi bèn hỏi anh ấy có ấn tượng ra sao với cậu, cậu đoán anh ấy nói gì?” Diệp Dương đáp ngay: “Tớ không đoán.” “Cậu nhìn cái tính cậu kìa.” Chu Gia Ngư quở cô, “Người ta nói tốt đấy, bảo cậu không giống như anh ấy tưởng tượng. Tớ hỏi sao không giống, anh ấy cau mày nghĩ một hồi, bảo cậu giống một loài động vật, giống cừu hoặc là nai? Tớ hỏi anh ấy đang khen hay đang mắng cậu đấy? Anh ấy cười bảo đương nhiên là khen rồi. Thế là tớ nói cậu còn độc thân, anh ấy không nói gì nữa. Tớ thấy người ta đang ngầm thừa nhận có thiện cảm với cậu. Sao, cậu thấy thế nào?” Diệp Dương nói: “Chắc người ta lịch sự đấy.” Chu Gia Ngư nói: “Cậu khiêm tốn hay là không vừa ý người ta thế?” Diệp Dương nói: “Không phải như vậy đâu.” Chu Gia Ngư nói: “Anh ấy là dân bản địa, cậu biết một anh chàng trẻ tuổi người bản địa, chưa kết hôn đắt hàng thế nào không? Chỉ xét cái hộ khẩu thôi là đã có biết bao nhiêu người nhào vào rồi, chứ đừng nói người ta còn gia giáo lịch sự, về phần sự nghiệp coi như cũng khá. Nếu anh chàng xuất sắc tới vậy mà còn không lọt được vào mắt cậu thì tớ thực lòng không biết cậu muốn kiểu người nào đâu.” Diệp Dương lặp lại: “Thật sự không phải tớ không vừa ý người ta, chỉ sợ người ta không vừa ý tớ thôi.” Chu Gia Ngư thốt “ôi chà”: “Làm gì có chuyện đấy, người ta bảo cậu giống cừu, giống nai mà, ý bảo cậu khơi gợi bản năng bảo vệ che chở của anh ấy đấy, đến tớ mà cũng hiểu chẳng lẽ cậu lại không?” Diệp Dương phì cười: “Cậu hiểu?” “Thật đấy, cậu đừng có coi thường.” Chu Gia Ngư nói, “Dạo gần đây tớ phát giác trước đó Diệp Vị Quân không có hứng thú với cậu không phải vì chuyện bạn gái cũ, mà là do tiêu chuẩn cao, tưởng tớ giới thiệu cho anh ấy loại vớ vẩn, cuối cùng vừa thấy cậu đã ưng, biết thế tớ đã cho anh ấy xem ảnh cậu từ đời nào rồi.” Dù có thế nào đi chăng nữa thì được khen ngợi vẫn khiến người ta thấy vui, Diệp Dương cười nói: “Cậu đừng đoán già đoán non nữa.” Chu Gia Ngư nói: “Thật đấy, cậu cứ nói xem có hứng thú hay không nào? Nếu có thì chúng ta ra tay nhanh, trong lúc cậu đang do dự người ta đã bị cướp đi mất không chừng.” Diệp Dương thở dài: “Không phải người thành phố các cậu đều muốn tìm người thành phố sao. Tớ nghĩ dù anh ấy có vừa ý với điều kiện cá nhân của tớ thì cũng không vừa ý điều kiện gia đình. Cậu đừng đoán mò người ta im lặng là ngầm thừa nhận, nhỡ là từ chối thì sao.” Chu Gia Ngư nói: “Năm ngoái tớ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì anh ấy đã từ chối rồi, thế tức là không biết gì, làm sao mà vừa ý với không vừa ý được. Anh ấy thấy cậu trong buổi tiệc, thấy có hứng thú nên mới đồng ý đấy.” “Thế lại càng không đáng tin!” Diệp Dương nói: “Nếu cậu nói toạc ra hết mà anh ấy vẫn còn hứng thú, có ý với tớ thì tớ phải cung kính tôn anh ấy làm dũng sĩ, dốc toàn bộ sức mình lừa anh ấy về nhà mà trân trọng hết mực. Nhưng giờ anh ấy không biết gì, chỉ chút thiện cảm tới từ vẻ bề ngoài thôi thì không đủ. Cơ mà nếu cậu không nản lòng thì có thể thử xem, có điều đừng bảo đây là ý của tớ, dù sao chúng ta mới bắt đầu hợp tác, đừng vì chuyện này mà khiến mọi người lúng túng với nhau.” Chu Gia Ngư suy nghĩ rồi nói: “Nhà chú tớ có một ông anh họ bằng tuổi tớ, đính hôn từ rất sớm. Hôn thê là con gái một, có nhà có xe, hình như bố là quan chức nhỏ, chị ấy đối xử với anh tớ cũng rất tốt, nhất nhất nghe theo anh ấy. Ban đầu anh tớ đính hôn cũng là do vừa ý với gia cảnh nhà chị ấy. Người lớn đều khen tốt, gia cảnh khấm khá thì không nói làm gì, cái quan trọng là yêu thương nghe lời anh tớ. Nhưng cuối cùng anh tớ vẫn hủy hôn, cũng chẳng phải do tình tay ba tay tư vớ vẩn gì, chỉ là thấy nhạt nhẽo vô vị thôi. Về sau, anh ấy đi xem mắt, gặp được người vợ hiện giờ. Nhà chị dâu có năm con, gánh nặng gia đình lớn, gia cảnh kém nhà anh tớ nhiều lắm, mà quan trọng là chị ấy không thích anh tớ. Nhưng không biết anh tớ trúng phải bùa mê gì mà thích chị dâu, chỉ chịu lấy mình chị. Tết năm ngoái về quê, con hai người cũng đã tám tháng rồi đấy. Tớ nói chuyện với chị dâu, hỏi sao cuối cùng chị ấy lại đồng ý, chị dâu tớ bảo dù sao cưới ai thì cũng là cưới, trông anh tớ cũng biết điều, có chọn nữa cũng thế. Tớ bèn bảo chị ấy đừng nói lời này trước mặt anh tớ, đàn ông sĩ diện lắm. Chị dâu bảo, anh họ em biết rồi. Tớ hỏi anh ấy phản ứng thế nào, chị đáp anh ấy cười, không nói gì cả.” Diệp Dương nói: “Anh cậu mạnh mẽ thật đấy.” Chu Gia Ngư bảo: “Tớ thì không thấy vậy, chỉ thấy bản chất con người ta là thích bị coi thường, đặc biệt là trong chuyện tình cảm, không thể suy luận theo lẽ thường.” Diệp Dương đáp “ừ”: “Lại nhớ đến nam nữ chính trong “Di Hòa Viên” có nói, con người ta thích chịu khổ, thích chịu tội, nếu không đã chẳng hờ hững với thứ trước mắt mà vĩnh viễn theo đuổi những điều không thể.” Chu Gia Ngư hỏi: “Cậu ấy à, một là người có thể làm khó người ta, hai là người tự làm khó bản thân mình, cậu chọn cái nào?” Diệp Dương lắc đầu: “Tớ không thích bị coi thường.” Chu Gia Ngư nói: “Tớ có cảm giác này, không biết có đúng hay không, tớ thấy Diệp Vị Quân và anh tớ giống nhau, là loại người thích bị coi thường, anh ấy không thèm người thích mình, chỉ ưng người mình không chạm vào được.” Diệp Dương không lên tiếng. “Hơn nữa.” Chu Gia Ngư lại nói, “Riêng tớ thì thấy cậu cũng thích bị coi thường, cậu có xu hướng thích chịu ngược đãi, không biết chừng đàn ông sẽ nuốt chửng cậu.” Diệp Dương cười: “Trong lòng cậu tớ vô dụng tới vậy sao?” Chu Gia Ngư nói: “Tớ không biết, tớ chỉ cảm thấy vậy thôi.” Diệp Dương cười: “Vậy cảm giác của cậu sai rồi.” Chu Gia Ngư thở dài: “Mong là tớ sai, tớ không muốn nhìn cậu bị tên đàn ông khốn nạn nào hành hạ cả.” Cúp máy thì cũng đã hơn mười hai giờ đêm. Lãnh đạo bên A cuối cùng cũng đã kết thúc một ngày liên hoàn tag trong nhóm chat, không còn động tĩnh gì nữa. Diệp Dương cảm thấy tất cả mọi người trong khung chat đều là đám quỷ cuồng công việc, dành cả hai tư giờ nấp khắp nơi rình bắt cóc mọi người để giao việc. Diệp Dương tắt đèn, chầm chậm nằm xuống giường nhưng lại không ngủ ngay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]