Tống Tễ từng nhiều lần nhớ lại lần đầu gặp mặt giữa mình và Nguyễn Xu. Thật ra, địa điểm không phải là lớp học như Nguyễn Xu vẫn nghĩ mà là tại lễ đường.
So với người khác, tuổi dậy thì của Tống Tễ cực kì ngắn ngủi. Mười bảy, mười tám tuổi chính là thời điểm cánh con trai dễ bị kích động nhất, thường làm những chuyện điên rồ dưới tác động của hormone, nhưng Tống Tễ ở tuổi này lại cực kì điềm đạm và chín chắn, thậm chí còn bắt đầu tiếp xúc với sản nghiệp đồ sộ của Cẩm Châu.
Trong cái nhìn của người khác, Tống Tễ là một người hoàn mĩ từ ngoại hình đến gia thế, nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, anh lại nhớ đến câu Phó Cảnh Ngạn từng nói với mình: “Tống Tễ, bệnh trầm cảm của cậu nghiêm trọng lắm rồi đấy.”
Người thừa kế của Tập đoàn Cẩm Châu, xuất thân từ gia tộc có quyền thế bậc nhất thành phố C, đi đâu cũng được tiền hô hậu ủng, vậy mà lại mắc bệnh trầm cảm, thật nực cười thay.
Hôm ấy, lễ đường là nơi tổ chức lễ kỉ niệm một trăm năm ngày thành lập trường. Với tư cách là học sinh ưu tú của khối lớp mười hai kiêm con trai của chủ tịch nhà trường, Tống Tễ được ngồi cạnh hiệu trưởng. Khán đài im phăng phắc, chỉ có tiếng phát biểu của các học sinh trên sân khấu.
Cảnh tượng này thật nhàm chán biết bao. Nếu không có Nguyễn Xu, Tống Tễ nghĩ có lẽ cả đời này mình cũng không nhớ được rõ ràng như vậy. Nhưng chính vì có cô nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-vo-toi/3478005/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.