🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trạch Khải cố nhớ đến một thằng nhóc gầy và ốm yếu được đưa về nhà hai mươi năm trước. Ngoài trừ ấn tượng này ra thì không còn gì, bởi mười năm trước tên đó được đưa ra nước ngoài học. Tên đó không có một nét nào giống cha của gã nên gã không nghĩ đó là con riêng của cha mình.

Trạch Dương nằm dưới đất, khó thở. Trạch Khải không buông tha, dựng Trạch Dương dậy

- Hắn là con riêng của cha?

- Con riêng của ông nội chết rồi. Hắn là cháu ngoại của ông nội. Nhưng để giữ an toàn cho hắn, ông nội đã giấu.

Trạch Khải cười lớn

- Mày trước giờ làm không công cho hắn?

- Đáng tiếc ông không có mặt khi di chúc của ông nội được đọc. Đó là một ngày khá thú vị.

Trạch Khải bóp lấy cổ Trạch Dương

- Nói. Di chúc đó như thế nào?

- Toàn bộ tài sản đều thuộc về kẻ chưa ra đời.

Trạch Dương cảm thấy con cháu Trạch gia thật đáng thương. Bọn họ cứ tưởng chỉ cần ông nội chết là có thể tự do chia chát chiến lợi phẩm. Nhưng họ đã lầm, một kẻ từ bàn tay trắng lập nên đế chế thì sao có thể để bọn họ muốn lấy gì là lấy được.

Trạch Tuấn bồi dưỡng Trạch Dương làm người thừa kế, ông thừa biết hai đứa con mình không thể gánh vát sự nghiệp ông để lại. Một kẻ bất tài, kẻ còn lại thì không đủ thông minh cho dã tâm của mình. Có điều, Trạch Dương lại là gay. Đối với ông ta gay cũng không vẫn đề gì, nhưng nếu Trạch Dương mà chết có nghĩa

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-tong-tai/595402/chuong-37.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.