Trạch Dương nắm chặt bức thư trong tay. Tên cao to nhanh tay lấy thẻ nhớ và bẻ nó đi. Trạch Dương lạnh nhạt nhìn, rồi lên tiếng
- Ông ta có yêu cầu gì?
- Đi theo tôi, một mình cậu. Và để điện thoại lại.
Trạch Dương kiềm chế tức giận của mình. Hắn hiểu Trạch Khải, không có gì mà kẻ đó không dám làm. Trạch Khải thừa biết Lập Thành đang làm một số việc và không có ở công ty, ông ta đã có kế hoạch từ trước. Trạch Dương chỉ không ngờ ông ta còn sống. Trạch Dương đặt điện thoại lên bàn, thản nhiên đi theo tên tay chân của Trạch Khải ra khỏi công ty.
Trạch Dương được đưa tới một nhà xưởng gỗ vắng vẻ. Hắn bị bịt mắt nên không thể xác định được bị đưa đến nơi nào. Tiếng cưa và tiếng ầm ĩ cho hắn biết đây là một nơi đang sản xuất. Ông ta không những không chết mà còn lập nên một công ty mới dưới ánh mắt của bao nhiêu người. Những người làm công ở đây chủ yếu là tay chân của Trạch Khải nên việc Trạch Dương bị đưa tới đây không có ai ngạc nhiên.
Trên người của Trạch Dương không có một thiết bị định vị nào ngoại trừ cái điện thoại, có điều điện thoại đã bị hắn bỏ lại văn phòng. Lập Thành chắc chắn sẽ không thể nhanh chóng tìm ra hắn.
Trạch Dương bị đưa vào một căn phòng trống, bốn bức tường kín với duy nhất một cánh cửa bằng sắt. Hắn được đặt trên ghế, tay bị trói vòng ra phía sau lưng ghế. Tấm vải trên mắt của Trạch Dương được mở ra, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-tong-tai/595399/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.