Thẩm Di Hòa nhìn về phía tiếng gọi tên mình. Vũ Đình đang thò đầu ra ngoài từ chiếc xe màu đen, hắn mặc một bộ vest thanh lịch không phù hợp với bản chất phất phơ của hắn. Thẩm Di Hòa thầm than xui xẻo, hạng công tử chơi đêm sao lại xuất hiện ở nơi này lại còn vào ban ngày nữa chứ. Thẩm Di Hòa muốn bỏ đi nhưng lại nghe thấy hắn nói - Lợi dụng người ta xong rồi không nhận ra nhau nữa sao? Thẩm Di Hòa đành quay đầu lại, đến gần cửa xe với thái độ khó chịu. Vũ Đình vui vẻ mở cửa, di chuyển sang một bên. Thẩm Di Hòa vào xe mà không nói tiếng nào. Ngay sau đó, tài xế cho xe chạy đi. Vũ Đình cứ nhìn vào mặt của Thẩm Di Hòa, không lên tiếng nói một lời. Điều đó làm Thẩm Di Hòa cực kì khó chịu, cậu lạnh nhạt - Có việc thì nói. - Sao lạnh nhạt với tôi như vậy? Mở mắt kính ra cho tôi nhìn một chút. Mắt kính này không hợp với em. Vũ Đình lưu manh đưa tay ra định lấy mắt kính trên mặt Thẩm Di Hòa liền bị một cái ánh mắt đe dọa lập tức dừng tay. Vũ Đình chuyển hướng sờ lấy tay Thẩm Di Hòa. Không nói lời nào, Thầm Di Hòa từ trong tay áo lấy ra một con dao nhỏ chém nhẹ vào tay Vũ Đình. - Có muốn con dao này vào cổ cậu không? Vũ Đình thản nhiên nhìn tay đang chảy máu, lấy chiếc khăn trong túi giữ tay không chảy máu, nhìn vào Thẩm Di Hòa với ánh mắt thâm tình - Em càng ngày càng nóng nảy, lúc xưa nhu thuận hơn một chút. Thẩm Di Hòa lau sạch máu trên con dao, cất lại trong tay áo mỉm cười - Nhu thuận mới có thể lấy thông tin từ cậu. Đừng nói với tôi cậu ngu ngốc nghĩ tôi có tình cảm với cậu. Vũ Đình im lặng một chút rồi cười lớn - Cậu đoán xem? Thẩm Di Hòa không muốn nói nhiều nữa, cậu lên đây không phải để quan tâm tâm tình của người đối diện nên cắt ngang - Nói chuyện chính. Vũ Đình ngồi lại nói chuyện, hắn biết Thẩm Di Hòa không ôn hòa như vẻ bên ngoài. Vấn đề là hắn thích biểu hiện của cậu, rất thích. - Nói chuyện với tôi một chút không được sao? Thẩm Di Hòa mỉm cười - Cậu đoán xem Vũ Đình đầu hàng, nghiêm mặt lại rồi đề nghị - Tôi cần cậu giúp một chuyện. Thẩm Di Hòa thản nhiên từ chối - Không giúp. Vũ Đình dĩ nhiên biết không có bất cứ thứ gì miễn phí, cho nên hắn đã chuẩn bị - Tôi sẽ đưa cô ta cho hai người. Thẩm Di Hòa lần này im lặng. Cô ta trong miệng của Vũ Đình là người mà Thẩm Di Hòa tìm trong một năm nay- Lý Tịnh. Là diễn viên nổi tiếng một thời, quan hệ rộng với nhiều người, cũng là một trong những người bạn của Thẩm Di Hòa. Vũ Đình quan sát sắc mặt của Thẩm Di Hòa, nhẹ giọng - Tôi đang hợp tác với Trạch Dương. Hắn hứa sẽ giúp tôi lấy thứ mà tôi muốn nhưng lại không nói thứ hắn muốn. Thẩm Di Hòa mở miệng nói - Giúp cậu tìm hiểu thứ Trạch Dương muốn sao? - Không phải. Thứ tôi có cũng chỉ là công ty của gia đình tôi. Tôi muốn cậu giúp tôi khiến cho Trạch Dương không thể có nó. Vũ Đình và chú hắn tranh chấp công ty từ rất lâu. Hiện tại chú của hắn chiếm ưu thế hơn, bức hắn ra khỏi công ty. Vũ Đình cứ tưởng hắn coi như xong thì đột nhiên xuất hiện một Trạch Dương. Vũ Đình thừa biết Trạch Dương là con dao hai lưỡi, nhưng lời đề nghị quá ngọt ngào hắn không thể từ chối. Để an toàn, hắn buộc phải nhờ đến Thẩm Di Hòa. Thẩm Di Hòa không cho là vậy. Cậu hiểu Trạch Dương, Trạch Dương từ khi gặp mặt đến giờ mọi chuyện không che giấu điều gì nhưng lại không cho cậu tham dự bất cứ quyết định nào của hắn. Thẩm Di Hòa chợt cười mỉa mai - Tôi sao có thể thay đổi quyết định của hắn? Nếu đã muốn công ty gia đình cậu yên ổn thì đừng mơ tưởng đến Trạch Dương. Tốt nhất là tránh xa hắn. - Đã leo lên thuyền thì không thể xuống. Cậu chắc thừa biết dù tôi có tham dự vào hay không thì hắn cũng sẽ không buông tha thứ hắn muốn. - Cho nên cậu mới hợp tác với Trạch Dương? Nghĩ rằng hắn sẽ niệm tình mà cho cậu một chút lợi ích? Vũ Đình gằn giọng - Hoặc giúp tôi. Hoặc cô ta biến mất. Không khí trong xe chợt trở nên lạnh, Thẩm Di Hòa im lặng một chút thì lên tiếng - Cuối tuần này có buổi tiệc, đem cô ta đến cho tôi xem. Tôi muốn nhận một người nguyên vẹn từ cơ thể đến tinh thần. Vũ Đình mỉm cười - Được. Tôi sẽ cho cô ta đãi ngộ tốt nhất. Thẩm Di Hòa lạnh lùng - Dừng xe. - ------------- Trạch Dương nhìn thấy trong phòng làm việc của mình có hai người lạ tất nhiên vô cùng không vui. Hắn nhìn quay lại không thấy người yêu hắn đâu. Hắn tức điên rồi. - Thẩm Di Hòa đâu? Giai Kỳ thấy sắc mặt của Trạch tổng không vui liền nghĩ đến trợ lý không ra hồn kia liền nói - Cậu ta đi đâu đó nãy giờ chưa quay lại. Người đại diện có mắt hơn, vội vàng đưa điện thoại chụp Thẩm Di Hòa chơi game trong giờ làm việc cho Trạch Dương xem. Trạch Dương nhìn thấy bức ảnh, biểu hiện ôn hòa ngay, hắn nhanh chóng gửi bức ảnh qua máy mình rồi xóa bức ảnh trong máy của người đại diện. Lập Thành bắt lấy điện thoại bị Thẩm Di Hòa ném, đưa lại cho chủ nhân của nó. Người đại diện thấy tố cáo có hiệu quả liền nói thêm - Người trợ lý này quá là không được việc. Cậu ta chơi game không nói, sau đó còn có thái độ với Giai Kỳ. Chắc có ý gì đó không tốt nhưng Giai Kỳ thấy liền không cho hắn sắc mặt tốt. Giai Kỳ e thẹn đứng kế bên. Lập Thành cảm thấy thương hại cho hai người này. Trạch Dương không có chút kiên nhẫn nào, lạnh nhạt nói với Lập Thành - Xem CCTV. Sẵn tiện xem em ấy ở đâu? Lập Thành nói với người đại diện và Giai Kỳ với giọng điệu ra lệnh - Hai người ra ngoài. Người đại diện tuy không thông minh nhưng cũng biết không thể trêu khi thái độ của Trạch Dương không tốt như lúc này, muốn biện hộ đôi điều chỉ là không biết vì sao Trạch Dương không vui. Giai Kỳ muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt lạnh của Lập Thành liền vội ra khỏi phòng. Lập Thành đóng cửa lại, nói với Trạch Dương - Có thể hắn tưởng Trạch tổng có ý với Giai Kỳ nên đem người tới. Đây là chuyện bình thường trong giới này. Trạch Dương lạnh nhạt nói - Thanh lý hai người này. Lập Thành biết hắn không thích người khác làm phiền kiểu này, nhưng quyết tuyệt như vậy có hơi nặng tay. - Hay tạm thời đóng băng. Trạch Dương nhìn vào bức ảnh đang chơi game của Thẩm Di Hòa, thản nhiên giải thích - Một kẻ không có mắt như hắn không cần giữ lại. Hắn làm nhiều năm như vậy cũng chỉ cho ra sao hạng hai không phải không có lý do. May mắn lần này là tôi, nếu chọc phải một tên không nên chọc không phải công ty phải chạy theo giải quyết? Chuyện biết trước sẽ lỗ vốn không nên làm. - Còn Giai Kỳ? Trạch Dương tức giận bật dậy khỏi ghế - Cô ta mắc bệnh ảo tưởng phải không? Hai tên đó nhìn cái gì mà dám nói Thẩm Di Hòa có cảm tình với cô ta? Lập Thành đã hiểu vì sao hai người đó lại bị phạt nặng như vậy rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]