Thẩm Di Hòa không lưu tình đạp mạnh vào chân của Trạch Dương khiến Trạch Dương buông tay ra khỏi cằm cậu. Thẩm Di Hòa nhanh nhẹn thoát ra, tránh xa Trạch Dương với vẻ đề phòng. Trạch Dương quay người nhìn Thẩm Di Hòa đầy nguy hiểm. Thẩm Di Hòa dịu giọng 
- Trạch tổng có hiểu lầm gì không? 
Trạch Dương lại giơ bức ảnh trong điện thoại lên, chỉ vào nó 
- Vậy tại sao cậu ôm hắn? 
- Đó là em trai tôi. 
- Chưa từng nghe thấy. 
- Bây giờ thì anh biết rồi đó. 
- Tôi không tin. 
- Tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Đã hết giờ làm việc nên mong Trạch tổng về cho. 
Trạch Dương thản nhiên ngồi laị trên ghế sô pha. 
- Hắn đâu rồi? 
Thẩm Di Hòa sẵn giọng 
- Không liên quan đến anh. 
- Có liên quan. Tôi sẽ ngồi chờ cho đến khi hắn trở về. Phải từ miệng hắn chứng thật hai người không có quan hệ tôi mới tin. Còn nếu như 
Trạch Dương âm trầm đe dọa. 
- Hai người có gì với nhau thì... đừng trách tôi. 
Thẩm Di Hòa chợt cười, thản nhiên nói 
- Thì anh làm gì tôi? 
- Tên kia thì tôi sẽ cho hắn biến mất. Còn cậu thì tôi sẽ nhốt lại, tra tấn, giáo dục lại cái gì là đạo đức con người. 
- Anh nên đi chữa bệnh. 
- Cậu nên nhớ ngoại tình thời xưa sẽ bị dìm sông. Tôi đã rất nhân đạo rồi. 
Trạch Dương lạnh nhạt trả lời, vừa nói vừa tìm kiếm gì đó trên điện thoại. Thẩm Di Hòa lạnh giọng, tức giận không thôi. 
- Trạch Dương. Đừng quên tôi và anh đã không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-tong-tai/595371/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.