Cô khéo năn nỉ mẹ mình, nhưng nhận lại chỉ là một cái hừ lạnh đầy phũ phàng.
Lâm Ỷ Phi suốt từ đầu đến cuối không nói gì. Bà im lặng mà đánh giá vẻ đẹp của người con gái trước mặt mình.
Dáng người cực chuẩn, có nước da trắng hồng, đôi bàn tay búp măng đẹp đẽ, móng tay để hơi tốt một tí nhưng được cắt dũa gọn gàng.
Càng nhìn cô gái ánh mắt bà càng ánh lên tia phức tạp.
Ước gì cô gái này là con dâu của mình.
Trong lòng của Lâm Ỷ Phi không ngừng đánh giá về cô gái, ánh mắt tỏ vẻ ra sự khao khát muốn có được.
Bỗng nhiên hai mắt của bà sáng lên, chẳng phải cô gái này là con gái của bạn học cũ của bà sao?
"Y Na, con gái của bà thật đẹp."
"Nó thật là giống bạn, từ làn da đến ánh mắt, kể cả mái tóc nữa! Bao nhiên gen đẹp của mẹ đều di truyền sang con hết."
Đường Y Na vẫn còn bực bội trong lòng, cố kiềm chế lại mà nở một nụ cười.
"Cảm ơn bà đã khen."
Lâm Ỷ Phi chống tay dưới cằm, nói: "Y Na, còn nhớ lời nói chúng ta từng đề cập đến không?"
Đường Y Na ngẩn người ra suy nghĩ, dường như bà đã quên một điều gì đó quan trọng.
Thấy bạn học không nhớ đến một chuyện quan trong năm xưa, Lâm Ỷ tốt bụng nhắc lại.
"Đúng là não cá vàng mà! Năm xưa cậu từng nói, sau này cậu nhất định sẽ trở thành thông gia với mình mà."
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-ten-cam-thu/2427125/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.