CÓ NGƯỜI CHỐNG LƯNG.
"Mẹ! Mẹ có cần nhất thiết phải tận tình đến như vậy không?"
Hàn Cao Lãng cảm thấy mẹ mình vô cùng phiền phức. Mọi lần Lâm Ỷ Phi ngủ đến tám, chín giờ sáng mới thức dậy, cơm bê nước rót đến tận cửa bà chả buồn ăn. Ấy thế mà hôm nay trở trời, dậy từ hơn năm giờ sang tận tay nấu những món ngon, bồi bổ cho cô con dâu tương lai của mình.
Mặt trời hôm nay hình như mọc đằng tây mất rồi!
Tóc của Lâm Ỷ Phi lúc này búi gọn trên đỉnh đầu, tay đeo găng tay, trên người khoác tạp dề, bận rộn nấu một món gì đó.
Sau khi nghe Hàn Cao Lãng chất vấn mình, bà bày ra bộ mặt chán ghét mà nhìn về phía anh.
"Cơm mẹ nấu để Hạ Hạ ăn, mày còn lâu mới có cửa được ăn cơm do chính tay mẹ nấu!"
Nói xong, bà không ngừng trừng mắt cảnh cảo với Hàn Cao Lãng.
Anh nghe xong chỉ biết sợ thốn tim, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ cao ngạo trước mặt Chu Tử Hạ.
"Anh nhìn em cái gì? Sắp bị cho ra rìa rồi đó?"
Chu Tử Hạ bắt gặp ánh mắt khó nhìn của anh, cô mỉm cười, cố ý nhấn vào nỗi đau của anh.
Không để cho anh có cơ hội trừng phạt, Chu Tử Hạ ngay lập tức đứng dậy, ra phụ Lâm Ỷ Phi một tay.
"Nhóc con này... bây giờ có người chống lưng, dám thách thức mình rồi!"
Chỉ có trời mới biết anh sợ mẹ đến mức độ nào.
Đúng là có mới nới cũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-ten-cam-thu/2426762/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.