Có đánh chết Chu Tử Hạ không thể ngờ có một ngày cô lại rơi vào tình cảnh trớ trêu đến như vậy.
Đã nhất thời gây ấn tượng xấu trong mắt em chồng tương lai thì thôi, đằng này chỉ vì hành động thô lỗ đó đã khiến cho một người đứng đầu gia phả nhà họ Hàn không hài lòng.
Cô chỉ là nhân vật bé tầm thường, nếu đem ra so sánh với dòng người trong giới thượng lưu, Chu Tử Hạ chẳng khác gì một hạt bụi nhỏ lạc giữa chốn sa mạc.
Đối điện với ánh mặt không mấy thiện cảm của Hàn lão phu nhân, trong lòng Chu Tử Hạ dâng trào một nỗi bất an.
Tâm trạng cô căng thẳng tột cùng, tim đập chân run, hai bên huyệt thái dương nhễ nhại mồ hôi. Chu Tử Hạ không dám nhìn vào mắt Hàn lão phu nhân lâu, cô lo sợ lùi lại phía sau vài bước, hệt như mèo hoang nhỏ gặp phải tình huống nguy hiểm, nhanh trí tìm nơi ẩn náu.
Chu Tử Hạ rụt rè nấp sau tấm lưng rộng lớn của người đàn ông, đôi bàn tay thanh mảnh nắm chặt lấy hai bên sườn áo của Hàn Cao Lãng, tâm trí rối loạn không thể kiểm soát được dẫn đến run rẩy.
Ánh mắt nghiêm khắc của người già thật đáng sợ.
Cô bị ánh mắt của Hàn lão phu nhân doạ cho thiếu chút nữa bật khóc. Chu Tử Hạ chỉ biết dùng thân thể của người đàn ông làm lá chắn, đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền lại, hàm răng trắng ngọc cắn chặt lấy môi dưới như muốn rỉ máu.
Giọng của cô gái nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-ten-cam-thu/2426743/chuong-114.html