Chương trước
Chương sau
Trong một thoáng mất bình tĩnh, Duệ Hân đã nói ra những lời khó nghe với Tần Dịch. Dù sao Tần Dịch cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ đổ lỗi cho Duệ Hân hoặc là trách cô ấy, mọi chuyện vốn dĩ đều do một mình Duệ Hân tự tưởng tượng ra mà thôi.
Hóa ra đây là cảm giác ghét cay ghét đắng người yêu cũ sau khi chia tay, giờ thì Tần Dịch đã hiểu tại sao hồi đó Tống Hàm và Trần Thiển mỗi lần gặp nhau là lại cãi nhau rồi. Tần Dịch lạnh lùng đứng dậy, vết thương trên mặt và trên người vẫn còn nhói đau, dù đang rất tức giận nhưng vẫn phải kiềm chế.
"Duệ Hân, anh chưa từng nói là sẽ trách móc em vì chuyện này. Là do anh tự nguyện lao vào đánh nhau với bọn chúng nên em việc gì phải hành xử như vậy? Nếu cái tính nết này của em mà không sửa thì sau này sẽ chẳng có thằng nào chịu nổi đâu."
Duệ Hân siết chặt hai tay, hai mắt trợn tròn lên long lanh đẫm lệ nhưng lại chứa đầy phẫn nộ. Sự nổi nóng nhất thời vì lo lắng của cô ấy đã trở thành cái tính nết khó ưa trong mắt Tần Dịch. Chính vì không thể thấu hiểu nhau như vậy mà hai người họ mới chia tay, đây có lẽ là một quyết định đúng đắn chăng?
Duệ Thần đứng ra kéo em gái về phía mình, ánh mắt nhìn Tần Dịch có chút không hài lòng. Hai người từng rất thân thiết nhưng chỉ vì mâu thuẫn của em gái mà dần dần đến thời gian gặp mặt nhau cũng trở nên ít đi.
"Tính nết em gái mình nó đã có từ nhỏ rồi, mình cần một người có thể chịu được tính nết của nó như thế mới có thể giúp nó hạnh phúc."
Tần Dịch nghe Duệ Thần nói vậy bèn mỉm cười:
"Ha… vậy thì cả đời này sẽ chẳng ai chịu làm em rể của cậu đâu Duệ Thần. Với cái tính trẻ con khó ưa của em gái cậu thì không ai chịu đựng nổi đâu."
Nói rồi Tần Dịch liền đứng dậy rời đi, dù sao tiền phạt cũng đã nộp nên anh ấy có thể trở về. Trần Thiển thấy Tần Dịch bị thương liền chạy đến, có ý khuyên can:
"Anh Tần Dịch đừng nổi giận như vậy, Duệ Hân không có ý thế đâu vì vậy anh đừng để bụng cậu ấy."
"Em đừng nói gì nữa Trần Thiển, anh hiểu em đang định làm gì nhưng em không cần phải làm vậy. Đúng như lời cô ấy nói, anh tự làm tự chịu, anh chẳng trách ai cả."
Duệ Hân đứng yên lặng nhìn Tần Dịch rời đi, bây giờ thì cả hai người họ đã chẳng thể quay lại như trước. Sau khi Tần Dịch đi khỏi, Duệ Hân ôm chặt lấy anh trai rồi òa khóc. Cô ấy không biết tại sao lúc đó mình lại nói ra những lời như vậy nhưng trong lòng cô ấy hiện tại cũng đang rất khó chịu.
Nhóm năm người vui vẻ trước kia đã không còn như trước, bình thường tất cả rất hay hẹn gặp nhau để cùng đi chơi nhưng hiện tại ngay cả nhắn tin trong nhóm cũng không còn rôm rả. Bọn họ không biết tin nhắn cuối cùng mà mình gửi đi là gì, nhóm chat yên ắng đã một thời gian, mà bây giờ việc gặp mặt nhau để nói chuyện một cách bình thường cũng trở nên khó khăn.
Nếu mọi thứ có thể như trước đây thì tốt biết mấy, nhưng tiếc là đã không thể quay lại nữa rồi.
Về đến chung cư, Tống Hàm im lặng cả quãng đường cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
"Tống Hạ, thấy hậu quả mày gây ra chưa? Việc mày gây ra nhưng lại lôi bao nhiêu người rồi chịu hậu quả với mày, thế nhưng mày vẫn không chịu nói một câu cảm ơn nào à?"
Tống Hạ đã làm cho Tống Hàm thực sự nổi giận. Từ trước tới nay, Trần Thiển chưa từng thấy Tống Hàm nổi giận như vậy, từ ánh mắt đến giọng điệu đều đáng sợ.
"Có trách thì anh phải trách hai tên đã tấn công em chứ? Em gái bị người ta đánh mà anh còn mắng em."
Trước sự cứng đầu của Tống Hạ, dù đã làm sai nhưng vẫn không chịu nhận lỗi khiến Tống Hàm càng thêm giận dữ hơn. Anh mất bình tĩnh mà giơ tay định đánh Tống Hạ nhưng may mắn Trần Thiển đã đỡ kịp.
"Mày nói cái gì hả? Nếu không phải mày tự ý vào trong quán bar thì ai tấn công được mày?"
Tống Hạ giơ hai tay lên để đề phòng anh trai đánh mình, hai mắt nhắm nghiền lại không dám mở ra. Nếu không nhờ có Trần Thiển thì Tống Hạ đã sớm bị ăn đánh rồi.
"Tống Hàm, đừng làm vậy."
"Mau buông anh ra, anh phải đánh cho nó tỉnh ngộ."
"Đừng mà Tống Hàm. Tống Hạ, em mau vào trong nhà đi nhanh lên."
Trần Thiển ôm chặt lấy Tống Hàm để ngăn anh không thể ra tay với em gái. Trong lúc Trần Thiển giữ Tống Hàm, Tống Hạ liền chạy về nhà rồi mở cửa vội vàng nhảy tót vào trong.
Sau khi thấy Tống Hạ về nhà, Trần Thiển mới buông tay khỏi người Tống Hàm rồi kéo anh vào trong nhà của mình.
Tống Hàm đúng là đã bị Tống Hạ làm cho phát điên lên, Trần Thiển cần phải giúp anh hạ hỏa vì thế liền đặt anh ngồi xuống ghế rồi rót nước đưa cho anh uống.
"Tống Hàm, anh bình tĩnh uống chút nước đi."
Trong chuyện này đúng là Tống Hạ rất đáng trách nhưng nếu Tống Hàm không thể giữ bình tĩnh mà ra tay với em gái mình thì cũng không được.
"Tại sao lúc đó em lại cản anh dạy bảo nó? Đối với Tống Hạ nếu không dùng biện pháp mạnh thì không bao giờ nó chịu nghe lời cả."
"Nhưng Tống Hạ vẫn còn nhỏ, anh vẫn nên từ từ bảo ban con bé."
"Còn nhỏ cái gì nữa chứ? Nó đã 17 tuổi rồi mà cư xử chẳng khác nào trẻ con cả. Anh còn chưa bắt em giải thích chuyện chiếc váy em cho con bé mượn đâu. Rõ ràng em đã biết nó định đi đâu và làm gì nhưng lại không ngăn cản mà còn tiếp tay cho nó."
Tống Hàm quay sang trách móc Trần Thiển vì cô đã cho Tống Hạ mượn chiếc váy và không báo cho anh chuyện Tống Hạ sẽ đi đâu, làm gì. Nhưng không phải cô không muốn nói mà cô thực sự không nghĩ Tống Hạ sẽ lấy vé vip của Tống Hàm để đi tới quán bar.
Trần Thiển biết chuyện xảy ra như vậy cũng có một phần lỗi do mình. Cô cúi đầu xuống, hai tay nắm chặt lấy váy rồi nói:
"Em… xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên cho Tống Hạ mượn váy."
"Bây giờ em nói vậy thì có thay đổi được chuyện gì nữa không? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, xin lỗi thì được ích gì?"
Đây là lần thứ hai Tống Hàm to tiếng với Trần Thiển, từ lúc bọn họ quay lại tới giờ thì gặp phải biết bao chuyện, nào là chuyện chia tay của Tần Dịch và Duệ Hân rồi bây giờ lại tới chuyện của Tống Hạ. Đúng là cuộc sống không phải lúc nào cũng êm đềm, tươi đẹp hết mà sẽ gặp hết sóng gió này đến sóng gió khác, quan trọng là có thể nắm tay nhau cùng vượt qua hay là không.
Trần Thiển bỗng trở nên im lặng, đúng như Tống Hàm nói, giờ cô xin lỗi cũng chẳng thay đổi được gì hết. Hai từ "nếu như" cũng chỉ là một mong muốn không bao giờ xảy ra mà thôi. Cô đang tự trách bản thân mình, chỉ vì không sớm ngăn cản Tống Hạ mà khiến con bé gặp kẻ xấu, khiến Duệ Hân và Tần Dịch bị thương rồi xích mích càng thêm xích mích.
Một lát sau, Tống Hàm cũng bình tĩnh trở lại.
Lúc này anh quay sang thì phát hiện Trần Thiển đang ngồi một chỗ gương mặt thất thần không vui chắc là đang tự trách bản thân mình. Nhớ lại ban nãy trong lúc nóng giận, Tống Hàm đã mất kiểm soát mà nói ra những lời khiến cô bị tổn thương nên hiện tại anh cảm thấy hối hận.
Tống Hàm đi đến chỗ của Trần Thiển, anh nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên rồi để cô ngồi lên đùi mình. Sau đó, anh hôn nhẹ lên mái tóc của cô rồi an ủi:
"Xin lỗi em, anh không cố ý trách em đâu, đừng nghĩ nhiều."
Trần Thiển lắc đầu:
"Không đâu, mọi chuyện đều có một phần lỗi của em."
"Ban nãy anh giận quá nên mới mất bình tĩnh, chứ thực ra anh không bao giờ dám trách móc bạn gái mình cả."
Mỗi lần Trần Thiển ngồi lên đùi Tống Hàm thế này anh đều cảm thấy nơi đó như có phản ứng. Bàn tay hư hỏng không kiềm chế được mà mò vào trong váy của Trần Thiển khiến cô giật mình.
"Tống Hàm, anh làm cái gì thế?"
Tống Hàm ôm lấy Trần Thiển, cơ thể cô nằm gọn trong lòng anh. Sau mỗi lần cãi vã thì làm những chuyện như thế này sẽ giúp cả hai xích lại gần nhau hơn.
"Trần Thiển, đêm nay cho anh ngủ lại đây nhé? Anh nghĩ nếu mình trở về nhà, nhìn thấy Tống Hạ là anh sẽ phát bực lên mà đánh nó mất."1
Trần Thiển sợ Tống Hạ sẽ bị Tống Hàm đánh nên đành đồng ý cho anh ở lại nhà của mình. Cô đặt tay lên hai vai anh, tư thế này thật khiến người ta liên tưởng đến những chuyện xấu hổ.
"Nếu anh muốn thì cứ ở lại đi."
Nghe Trần Thiển nói vậy Tống Hàm liền nhếch miệng cười. Bàn tay của anh mò mẫm vào trong váy Trần Thiển không ngừng sờ mó lung tung. Có lẽ việc sờ soạng cơ thể Trần Thiển đã trở thành thói quen không thể bỏ của Tống Hàm, mà mỗi lần anh giở chứng như vậy thì rất khó dừng lại.
"Tống Hàm, anh đừng có sờ lung tung nữa, mau dừng lại đi em nhột lắm."
Thấy vậy Tống Hàm càng được đà lấn tới, hai tay anh động chạm lên người Trần Thiển khiến cô dựng đứng lên vì nhột.
"Chỗ nào nhột? Chỗ này hay chỗ này?"
"Hihi… đừng mà… hahaha…"
Trần Thiển bật cười rồi không ngừng giãy nảy trong lòng Tống Hàm. Cô bị anh chọc lét tới cười đau cả bụng, cười mệt quá đành phải gục xuống vai anh.
Nếu Tần Dịch và Duệ Hân cũng giống như hai người họ thì tốt biết mấy, sau mỗi lần cãi vã đều có thể làm hòa một cách dễ dàng.
Nhưng mỗi người mỗi khác, tính cách và suy nghĩ cũng khác nhau nên chẳng ai giống được ai cả.
Hai người họ ngồi giữa phòng khách rồi hôn nhau say đắm, Trần Thiển đã biết tiếp nhận nụ hôn của Tống Hàm một cách mượt mà hơn rất nhiều. Đã lâu rồi không được hôn thế này nên cảm giác thật lưu luyến và dễ chịu, còn Tống Hàm thì có đánh chết cũng không bỏ được cái tật vừa hôn vừa bóp ngực bạn gái.
"Ưm… Tống Hàm, anh tùy tiện quá đấy!"
Tống Hàm tăng lực bóp mạnh hơn khiến Trần Thiển nhăn mặt lại, anh đúng là rất biết cách trêu tức người khác.
"Đau em!" Trần Thiển khẽ mắng.
"Đau lắm à? Vậy thì cởi áo ra để anh xoa cho bớt đau."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.