Đêm hôm đó, Trần Thiển nằm trên giường, tay ôm chặt con gấu bông của Tống Hàm tặng rồi nghĩ đến hình ảnh của anh lúc phá cửa xông vào cứu mình. Lúc đó, Tống Hàm vô cùng ngầu, gương mặt rất phù hợp để đóng nam chính trong phim. Trần Thiển cười hì hì một mình, vì cô đang tưởng tượng nếu Tống Hàm là nam chính thì cô sẽ trở thành nữ chính rồi.
Trong lúc đang cười tự sướng một mình đột nhiên gương mặt Trần Thiển lại co lại, cơ mặt thả lỏng, nụ cười trên môi cũng biến mất. Trần Thiển thay đổi 180 độ, cô ném con gấu bông Tống Hàm sang một bên rồi cau mày lẩm bẩm:
"Tại sao mình lại đi tưởng tượng với Tống Hàm nhỉ? Chẳng lẽ mình đã bị vẻ đẹp trai và ngầu lòi ban nãy của anh ta câu dẫn rồi sao? Thật là…"
Song, Trần Thiển liền kéo chăn lên che mặt. Cô xấu hổ lăn lộn trên giường mãi mới chịu đi ngủ. Cô đã thề là sẽ không bao giờ yêu lại người yêu cũ rồi nhưng chẳng lẽ Duệ Hân lại nói đúng, sắp tới ngày cô tự vả rồi ư?
…
Hôm sau.
Trần Thiển mở cửa nhà bước ra ngoài thì chạm mặt Tống Hàm. Mọi lần nếu vô tình gặp nhau thế này, Trần Thiển sẽ mặt cau mày có mà quay đầu bước đi nhưng hôm nay cô lại nhỏ nhẹ cất tiếng chào anh:
"Chào buổi sáng, Tống Hàm."
Câu chào của Trần Thiển khiến Tống Hàm có chút kinh ngạc, anh bước đến chỗ cô, nheo mắt hỏi:
"Em ăn phải cái gì à?"1
"Sao?"
"Sao tự dưng nay lại chào tôi thế? Bình thường thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-hang-xom-sat-vach/469415/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.