Không khí dường như trở nên đặc sệt ngay lập tức.
Tô Yểm Tinh biết rõ, đó là bản lĩnh của Lục Dã.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể khiến mọi người cảm thấy như đang ở trong không gian quay ngược thời gian - không ai có thể miễn nhiễm với đôi mắt đó.
Tô Yểm Tinh lùi lại một bước, cầm chiếc cốc rồi nói "cảm ơn", muốn lui vào phòng, ai ngờ cửa vẫn chưa đóng, một bàn chân đã chặn trước cừa.
Lục Dã uể oải duỗi chân ra.
"Làm gì?" Tô Yểm Tinh cảnh giác nhìn hắn.
Ánh mắt Lục Dã chậm rãi rời khỏi phòng, lại rơi vào trên người cô, sau đó nhàn nhạt cười với cô: "Có muốn mời tôi vào ngồi không?"
"Không mời."
Tô Yểm Tinh có chút hung dữ.
Lúc này, có tiếng bước chân trên cầu thang.
Tô Yểm Tinh nhìn chằm chằm hướng bên kia, chỉ thấy những bóng dáng lắc lư, xen lẫn có tiếng người truyền đến.
Nhưng người trước mặt cô lại hoàn toàn không biết tự giác, chỉ nhìn cô, không có ý định rời đi.
"Anh còn chưa đi?"
Cô nghiến răng hỏi.
Anh cười với cô, Tô Yểm Tinh hiểu ánh mắt anh:
Không đi.
Ông đây thích đứng đây.
Được thôi.
Xét về độ không biết xấu hổ, không ai có thể hơn Lục Dã.
Tô Yểm Tinh buông tay nắm cửa, Lục Dã bước vào.
Cánh cửa đóng lại với một tiếng cạch.
Tim cô đập thình thịch, cô vô thức nhìn vào camera, Lục Dã nghiêng đầu đi theo cô.
Tô Yểm Tinh nhìn xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-dinh-luu/2887481/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.