Đôi mắt ấy như gợn sóng trong ánh đèn mờ ảo.
Dường như có vô số tình cảm sâu sắc dành cho cô ẩn chứa trong đó.
Tô Yểm Tinh sửng sốt một chút, sau đó cảm giác mình bị một lực nhẹ nhàng đẩy tới bên giường.
Chiếc váy xanh ngọc bị hất tung, để lộ đầu gối sưng vù bị rách da.
Bởi vì làn da trắng nõn của cô mà những vết đỏ, sưng tấy và nứt nẻ trông cực kỳ dữ tợn: "Không đau sao?"
Lục Dã ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc và lấy tăm bông i-ốt từ trong ra.
Tô Yểm Tinh nhìn người đàn ông kiêu ngạo đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình, dùng tăm bông sát trùng cho cô, mí mắt hơi nhắm lại tràn đầy sự tập trung, như thể trên đời này không có việc gì quan trọng hơn việc chữa trị vết thương trước mặt anh.
Nhất thời trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Tô Yểm Tinh nhìn Lục Dã, không biết anh đang nghĩ gì trong lòng.
Chiếc tăm bông i-ốt lạnh chạm vào vết thương khiến cô "rít" lên một tiếng đau đớn, đầu gối vô thức co lại, nhưng lại bị anh đã nhẹ nhàng đè xuống: "Đừng động."
Lục Dã nói, ngước mắt lên, đáy mắt lộ ra màu hổ phách nhạt phản chiếu ánh sáng, có một loại dịu dàng cố chấp.
Tô Yểm Tinh đột nhiên nhớ tới, trong quá khứ cô thường xuyên không cẩn thận bị thương, anh cũng sẽ giúp cô xử lý vết thương như thế này.
Mỗi lúc như thế, tất cả những tính xấu và đáng ghét của con người này sẽ biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-la-dinh-luu/2887453/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.