Chương trước
Chương sau
Về đến chung cư của Tịnh Nhu, Sở Hạo Dương dìu cô vào trong nhà.

Dạo này Tiêu Nhất Nam khá bận rộn ở công ty chính vì thế mà cô nàng cũng không hay về nhà.

Mà hiện tại đôi mắt lờ đờ, thân hình chuếnh choáng của Tịnh Nhu lại khiến anh khá lo lắng cho nên anh cũng không dám để cô ở nhà một mình.

Vào đến nhà, Tịnh Nhu đã thấy chiếc cúp mình đạt giải nhất đang ở trên bàn.

Cô lảo đảo cầm lấy nó đem vào trong phòng, Sở Hạo Dương đi đằng sau chỉ sợ cô sẽ đột ngột ngã lăn ra mất.

Tịnh Nhu đem cúp đặt lên giá sách, ngắm nghía hồi lâu, đôi mắt mơ màng ngoảnh ra phía sau nhìn Sở Hạo Dương lè nhè nói.

“Anh xem xem! Em giành được giải thưởng rồi! Là giải nhất đó!”

“Em giỏi lắm phải không?”

Tịnh Nhu ngả nghiêng đi đến bên Sở Hạo Dương, tươi cười nhìn anh.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng cất lời.

“Em rất giỏi!”

Vừa nghe câu đó từ anh, đột nhiên Tịnh Nhu bất thình lình thay đổi thái độ, cô cúi gằm mặt xuống nói lí nhí…

“Vậy sao? Em… em còn tưởng rằng…em là nhà thiết kế kém cỏi nhất…”

Sở Hạo Dương lo lắng kéo tay Tịnh Nhu lại gần, ôm trọn cô vào lòng, đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau chảy dài trên gương mặt kiều diễm kia…ngỡ ngàng nói.

“Tịnh Nhu… sao em lại…”

Tịnh Nhu ngước đôi mắt ngấn nước ấy lên nhìn Sở Hạo Dương, cô bắt đầu trải lòng.

“Ngày trước, những thiết kế của em không hề có linh hồn, em đã rất tuyệt vọng, em dường như muốn buông bỏ mọi thứ, đến giờ nhận được giải thường danh giá này, em cứ nghĩ nó sẽ không thuộc về em.

Và có lẽ em đã đúng, thật sự phần thưởng này không thuộc về em cũng giống như anh… chưa từng là của em…”

Sở Hạo Dương càng lau, nước mắt của cô lại càng tuôn ra nhiều hơn, anh hốt hoảng nói vội.

“Tịnh Nhu, em đừng khóc! Em rất xứng đáng, giải thưởng này thuộc về em, anh cũng là của em, trái tim của anh luôn luôn hướng về em”

Sở Hạo Dương nắm chặt lấy bàn tay cô, anh áp tay cô lên vị trí ngực trái của mình để cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập trái tim anh luôn rộn ràng mỗi khi ở bên cô.

Tịnh Nhu lúc này phát hiện ra trái tim anh đang đập thình thịch không ngừng.

Không biết cô suy nghĩ điều gì, cô thẳng tay hất mạnh bàn tay to lớn đang nắm chặt lấy bàn tay mình ta.

Cô lùi lại vài bước để giữ khoảng cách với anh, cô đứng đó hét lớn.

“Em không tin! Anh đừng lừa gạt em nữa…tất cả mọi người đều nói em không xứng với anh…”

Tịnh Nhu quay đầu nhìn về hướng khác, tránh né ánh mắt ngạc nhiên của Sở Hạo Dương.

“Anh không lừa em… Tịnh Nhu… tin anh đi.

Em đừng nghe mọi người nói lung tung… em rất xứng…rất xứng đáng…”

Tịnh Nhu khóc nấc lên ngước mắt nhìn anh, cô lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, trượt người ngồi bệt xuống sàn nhà, đưa tay ôm mặt nói.

“Không… không… em không xứng…người như em quả thực không xứng với anh…”

“Sở Hạo Dương…xin anh hãy buông tay em đi!”

Sở Hạo Dương hoảng hồn ngồi xổm xuống nâng gương mặt ướt đẫm nước của Tịnh Nhu lên, nghiêm giọng.

“Tịnh Nhu, nhìn anh đi em!”

“Anh yêu em! Sở Hạo Dương anh cả cuộc đời này chỉ yêu mỗi Đường Tịnh Nhu em mà thôi, em nghe rõ không?”

Tịnh Nhu quay mặt đi cúi xuống, cô cắn chặt răng, cô không dám đối diện với ánh mắt kiên định của anh.

Thấy cô vẫn một mực tránh né, Sở Hạo Dương bực mình nắm chắc bờ vai gầy guộc của cô xoay cả người cô lại.

Tịnh Nhu khá bất ngờ trước thái độ của anh, cô chưa kịp phản ứng Sở Hạo Dương đã nghiêm mặt nói.

“Đừng như vậy Tiểu Nhu! Cho dù em có phán quyết tội anh như thế nào thì cũng nên cho anh một lần phản kháng chứ!”

Đúng lúc này, từ trong chăn bất chợt rơi ra một cuốn sổ tay… Sở Hạo Dương buông cô ra, từ từ nhặt lên xem.

Vừa mở ra những kỉ niệm cũ dường như ùa về trong trí nhớ của anh, tất cả… tất cả đều được cô ghi chép cẩn thận.

Từ ngày kỉ niệm 100 ngày yêu nhau cho đến những bức vẽ cô tự thiết kế cho tương lai của hai người…

Sở Hạo Dương run rẩy gấp cuốn sổ lại, quay người lại nhìn người con gái vẫn đang ngồi bệt ở dưới đất mà đau lòng, anh lúc này đã không thể kiềm chế được cảm xúc của chính mình nữa rồi.

Anh quỳ rạp người xuống tiếp tục ôm chặt Tịnh Nhu vào lòng, cái ôm của anh khiến cả cơ thể cô như mềm oặt, thật sự chỉ muốn dựa dẫm…

“Tịnh Nhu đừng khóc nữa.

Anh sai rồi… anh không ép em nữa…”

“Nhưng Đường Tịnh Nhu, anh không biết trước kia em vì lí do gì mà tự nhiên rời xa anh nhưng ở hiện tại anh chỉ muốn cho em biết rằng cho dù mọi chuyện như thế nào đi chăng nữa anh cũng nhất quyết tìm em trở về… không bao giờ để em đi nữa… không bao giờ…”

Dứt lời, Sở Hạo Dương nâng gáy Tịnh Nhu lên, cúi đầu chuẩn xác nhắm môi cô hôn xuống.

Nụ hôn của anh mang theo sự nhớ nhung, niềm hạnh phúc và cả sự hối hận.

Tịnh Nhu mở to mắt nhìn gương mặt điển trai của Sở Hạo Dương phóng đại ngay trước mắt mình.

Tịnh Nhu lúc này không thể nghĩ được gì nữa, cô bây giờ thật sự đã bị Sở Hạo Dương mê hoặc đến lu mờ lí trí, những lời nói của anh cứ văng vẳng bên tai cô khiến trái tim cô bỗng đập rộn ràng.

Tịnh Nhu nhắm mắt thuận tay ôm ngay hông anh đáp trả cuồng nhiệt.

Hai người hôn nhau đến quên cả trời đất, giờ phút này hai người họ chỉ muốn đắm chìm vào tình cảm mà họ đã bỏ lỡ suốt bao nhiêu năm mà thôi.

Sở Hạo Dương cuồng nhiệt hôn, anh thuận lợi tách hàm răng trắng sáng của cô ra đưa lưỡi vào khuấy đảo bên trong khoang miệng, hút hết mật ngọt của cô không sót một miếng nào.

Anh xoay người bế bổng cô lên, nhưng đột ngột lại vướng chân khiến cả hai chao đảo ngã xuống giường lớn.

Tư thế của hai người hiện tại chính là nữ trên nam dưới, Tịnh Nhu ngượng ngùng nhìn anh đang nắm dưới mình.

Không biết rằng vô tình hay cố ý, Tịnh Nhu mỉm cười mê hoặc ngọ nguậy thân mình, cạ nhẹ xuống phần hạ bộ phía dưới của anh khiến Sở Hạo Dương nhăn nhó mặt mày kêu lên.

“Đường Tịnh Nhu, em định hại anh hả?”

Tịnh Nhu không nói không rằng, cô vẫn không dừng hành động ấy lại ngược lại còn nhún nhảy mạnh hơn một chút.

Sở Hạo Dương khó khăn mở miệng rít lên.

“Đường Tịnh Nhu!”

Tịnh Nhu nhìn anh bằng ánh mắt mê hồn, sau khi thấy anh đã không chịu nổi nữa, cô mới dừng lại động tác lúc nãy.

Cô cúi người xuống thì thầm vào tai anh.

“Sở Hạo Dương, đêm nay để em phục vụ anh”

Anh mở to mắt, sững người bởi lời nói của cô, anh đưa tay lên che đi đôi mắt đã nhiễm sắc dục, cười khổ.

“Em… đúng là tiểu yêu tinh mà”

“Vậy anh có muốn hay không?”

“Em chắc chưa?” Sở Hạo Dương hỏi lại.

“Em chắc…” Tịnh Nhu mờ mịt nhìn anh.

Dứt lời, Tịnh Nhu cúi xuống hôn lên môi bạc mỏng của anh một nụ hôn phớt, cô đưa lưỡi mơn trớn xung quanh khiến anh khó chịu không thôi bất quá anh đưa tay lên ghì chặt gáy cô xuống khiến nụ hôn thêm sâu.

Tịnh Nhu nhăn nhó mặt mày đánh vào ngực anh lè nhè.

“Em đã nói là để em cơ mà…”

Sở Hạo Dương bật cười.

“Được… được… của em tất! Anh không giành nữa…”

Tịnh Nhu nghe vậy cũng gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, sau đó cô di chuyển nụ hôn của mình xuống cổ anh, cô hôn lên yết hầu, táo bạo đưa lưỡi liếm láp xung quanh khiến phía trên của anh có chút buồn còn phía dưới của anh thì lại trướng đau đến khó chịu.

Mà Tịnh Nhu đâu biết điều đó, cô vẫn ở đó vờn anh như mèo vờn chuột.

Tịnh Nhu chơi đùa chán chê yết hầu của anh, cô di chuyển môi mình xuống phía dưới.

Cô bực bội tháo từng chiếc khuy áo của anh ra nhưng khổ nỗi mắt cô giờ cừ mờ mờ không nhìn thấy gì cả, Tịnh Nhu nghiến răng nghiến lợi…

“Sao khó cởi quá vậy…”

Sở Hạo Dương bật cười thành tiếng, anh thấy cô có phần cáu gắt liền muốn giúp đỡ một tay.

Anh ngồi thẳng người dậy thoát y cho chính mình, hơn nữa còn đưa tay ra đằng sau kéo khoá váy khiến chiếc váy dạ hội của cô dần dần tụt xuống.

Tịnh Nhu được sự giúp đỡ của Sở Hạo Dương mà thành công cởi được bộ đồ của anh, cô hừ mũi tự khen chính mình.

“Mình giỏi ghê…!”

Sau đó, cô lại đẩy anh nằm vật xuống, tiếp tục xoa xung quanh vòm ngực rắn chắc của anh.

Sở Hạo Dương có vẻ như đã không chịu nổi nữa nhưng anh vẫn cố nhịn bởi anh không muốn phá hỏng tâm trạng của cô lúc này nên anh vẫn quyết định nằm im xem cô sẽ làm gì tiếp theo.

Tiếp đó, Tịnh Nhu đưa tay xuống phía dưới phần bụng của anh, lần trước anh say nên cô chưa sờ được lần này cô sẽ sờ đến khi nào chán thì thôi.

Cô đưa bàn tay v.uốt ve lên từng múi bụng của anh, quả thật anh rất săn chắc đến nỗi mà cô không muốn bỏ qua.

Tịnh Nhu dịch chuyển bàn tay xuống phía dưới sâu hơn, cô trèo xuống người anh táo bạo nắm lấy cái đó của anh mà v.uốt ve.

Sở Hạo Dương bất ngờ cất giọng khàn khàn.

“Tịnh… Nhu… em biết em đang làm gì không?”

Tịnh Nhu vẫn im lặng không trả lời, cô cứ vuốt, cô lờ mờ nhìn cây gậy trong tay mình, bởi trước đó đã uống kha khá rượu, hơi men vẫn còn nên cô cứ nghĩ đây là một cây xúc xích siêu to khổng lồ, cô rất muốn cắn thử một miếng xem sao nhưng cũng may hành động của cô chưa thực hiện được đã bị Sở Hạo Dương vội vàng ngăn lại.

“Đừng…không được…”

Tịnh Nhu bị Sở Hạo Dương ngăn cản liền ngước mắt lên mếu máo.

“Anh nạt em…”

“Không… không phải… nhưng cái đó không ăn được đâu em hiểu không?”

Tịnh Nhu nghe không lọt tai vẫn cứ nghĩ rằng anh cấm cô, gương mặt mếu máo của cô khiến anh bất lực cười khổ.

Sở Hạo Dương ngồi dậy đưa tay nhấc bổng thân hình mảnh khảnh của cô tiếp tục ngồi lên người anh.

“Đừng đùa anh nữa… anh không chịu nổi đâu”

“Em đã nói là… ưm…”

Lời chưa nói hết, môi hồng chúm chím của Tịnh Nhu đã bị Sở Hạo Dương ngăn lại bằng một nụ hôn.

Anh trả đũa cô bằng cách làm y hệt như những gì lúc nãy cô làm.

Anh cúi xuống ngậm lấy nh.ũ hoa của cô mà cắn mút, một bên cắn mút cuồng nhiệt một bên x.oa nắn.

Tịnh Nhu biết anh đã giành lại quyền chủ động, cô hiện tại đang ở thế bị động, những hành động của anh khiến cô chỉ biết “ưm” nhẹ trong cổ họng.

Tịnh Nhu ngồi quỳ trên người của Sở Hạo Dương, ôm chặt đầu anh mân mê vài lọn tóc của anh, mặc kệ anh vẫn vùi đầu mút mát ngực cô.

Anh lúc này đã không thể kiềm chế được nữa, anh liếc mắt nhìn xuống phía dưới của cô đã thấy ướt đẫm, thầm cười nhẹ.

Anh nắm chặt eo cô đột ngột ấn xuống.

Hành động của anh khiến cô thất kinh hét toáng lên.

“Aaaaa… anh…”

“Thả lỏng ra nào… em sẽ thấy thoải mái hơn…” Sở Hạo Dương dụ hoặc nói vào tai cô.

Tịnh Nhu nghe lời anh thả lỏng người, Sở Hạo Dương vậy cũng bắt đầu động thân mạnh mẽ.

Tư thế này khiến cô cảm nhận được nơi gi.ao hợp giữa hai người bỗng trở nên sâu hơn.

Lúc sau, khi đã quen với cái ấy của anh, cảm giác kh.oái cảm trào dâng lấn át lí trí khiến Tịnh Nhu lại muốn nhiều hơn nữa.

Tịnh Nhu đẩy mạnh anh nằm xuống giường, tự mình cô vận động.

Sở Hạo Dương vẫn nắm chặt eo cô hỗ trợ cô lên xuống nhịp nhàng.

Lúc sau, cao trào qua đi, tiếng r.ên rỉ từ cổ họng cô phát ra cùng tiếng gầm nhẹ của anh, cũng chính là lúc cả hai phóng thích tinh hoa của chính mình cho đối phương.

Cô mệt mỏi nằm vật lên người anh, hơi thở đứt quãng, Sở Hạo Dương thở hổn hển mỉm cười mãn nguyện.

Nhưng có điều hình như anh vẫn chưa thoả mãn, anh thì thầm vào tai cô.

“Tịnh Nhu… vẫn chưa xong đâu”

Tịnh Nhu cứ nghĩ đã xong, nhưng hình như cô tính toán sai mất rồi.

Vừa nãy còn vờn anh như vậy không chừng lần này anh… Quả này cô nghịch ngu rồi…

“Nhưng em mệt rồi” Cô thở không ra hơi.

“Anh thì chưa!”

Chưa kịp load hết câu nói của anh, Sở Hạo Dương đã lật người, đè cô dưới thân.

Sau đó anh tiếp tục hì hục làm công việc của mình mặc cho Tịnh Nhu đã xụi lơ nằm đó.

Cuộc k.ích tình kết thúc là khi Tịnh Nhu mệt đến mức ngất đi lúc nào không hay.

Sở Hạo Dương không quan tâm đến việc tắm táp gì nữa, anh giờ đây chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng không muốn buông…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.