Đứng trước cánh cửa cuốn sắt đóng chặt, Sở Hạo Dương từ từ ngồi xuống kéo lên.
Cửa vừa mở, do anh đứng ngược với ánh sáng bên ngoài nên Tịnh Nhu không nhìn rõ chính vì thế mà bóng dáng cao lớn của Sở Hạo Dương khiến Tịnh Nhu sợ hãi, cô liều mình cầm gậy xông thẳng ra định đánh anh, may mắn thay anh tóm được cây gậy đó kịp thời nếu không…
Sở Hạo Dương thấy Tịnh Nhu nhắm tịt mắt lao tới mà sững người, anh vội vàng cất tiếng.
“Tịnh Nhu!”
Tịnh Nhu mở he hé mắt nhìn người đứng trước mặt mình, cô xác định không phải là đám côn đồ lúc nãy mà là Sở Hạo Dương.
Lúc này, cảm xúc tuôn trào không thể kiềm chế được nữa, Tịnh Nhu nhào vào người anh khóc nức nở.
“Huhuhu! Sở Hạo Dương… em… em sợ lắm”
Sở Hạo Dương kéo cô ôm chặt vào lòng, an ủi.
“Không sao… không sao rồi! Sẽ không có người làm hại em nữa đâu”
Sở Hạo Dương áy náy, anh buông cô ra, hôn nhẹ lên trán cô, hôn cả lên những giọt nước mắt của cô, sau đó cúi người xuống xem xét mặt cô liền phát hiện trên mặt có vài vết thương.
Anh hoảng hồn hỏi han.
“Bọn họ đánh em à? Ngoài mặt ra thì còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Tịnh Nhu ngước mắt nhìn Sở Hạo Dương, lắc đầu nói.
“Không, bọn họ nhận được một cuộc điện thoại nên đi vội, không làm gì được em hết”
Sở Hạo Dương nâng bàn tay cô lên, phát hiện có gì đó nhớp nháp dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-em-dung-hong-thoat-khoi-toi/3075654/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.