Rất nhanh, ngày hôm sau, trên các trang tin tức giải trí đã liên tục đăng tải những thông tin liên quan đến việc người ở rể nhà họ Diệp ra đi tay trắng, tiết lộ danh tính thực sự con gái riêng!
Biệt thự nhà họ Sở, Sở Trạch Hiên đang thư giãn ngồi trên sofa xem tin tức cùng với tách trà nóng trên bàn.
Vừa đọc xong tin tức buổi sáng, ông đã ngay lập tức kêu quản gia gọi điện cho Sở Hạo Dương.
Sở Hạo Dương ở tập đoàn nhận được điện thoại của Sở Trạch Hiên cũng không chần chừ mà nhấc máy.
Đưa điện thoại áp lên tai anh nói khẽ.
“Vâng, con nghe thưa ba”
Sở Trạch Hiên ngả lưng vào ghế nói qua điện thoại.
“Tiểu Dương, chuyện con với Tịnh Nhu đến đâu rồi?”
Nghe câu hỏi này của ba anh, ánh mắt anh bất chợt xẹt qua một tia yêu chiều, dịu dàng khi nhớ tới Tịnh Nhu.
“Vâng, bọn con vẫn bình thường ạ”
“Vậy thì dẫn con bé về đây chơi đi”
Giọng nói vừa cất lên, Sở Hạo Dương ngay lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, dường như anh cảm nhận được có điều gì đó sắp xảy ra.
Và đúng như anh nghĩ, nó bất thường là có thật.
Ngay tức khắc phía bên kia đầu dây liền truyền đến tiếng nói của người phụ nữ.
“Tiểu Dương, mau đưa Tịnh Nhu về đây chơi với mẹ, mẹ nhớ con bé quá đi mất thôi”
Sở Hạo Dương thở dài bất lực trước sự cuồng nhiệt này của mẹ anh, đúng là chỉ có những thứ bà thích thì bà mới bộc lộ ra như vậy.
Phía bên kia lại thêm lần nữa lên tiếng.
“Tiểu Dương, con có nghe mẹ nói hay không? Mau mang con bé về đây chơi với mẹ!”
“Được rồi, vài hôm nữa con sẽ đưa cô ấy về mà.
Mẹ đừng giục con nữa.
Con mới là con ruột của mẹ đó mẹ à”
Câu cuối Sở Hạo Dương nhấn mạnh khiến Thư Di cảm thấy buồn cười, nhưng bà cũng chẳng để tâm, bà trả lại điện thoại cho Sở Trạch Hiên rồi ngồi đó nghe ngóng cuộc trò chuyện của họ luôn.
Sở Trạch Hiên nhận lại điện thoại rồi đột nhiên hỏi một câu.
“Vậy con tính khi nào tổ chức đám cưới? Mau lên đi ba mẹ không chịu nổi đâu”
“Sao ba tự dưng lại hỏi đến chuyện đó? Ba nghe ngóng được tin tức gì rồi sao?”
Sở Hạo Dương bực bội nói lớn vào điện thoại.
“Ba vừa xem tin tức rồi, cô bé Đường đó là con gái thất lạc của nhà họ Diệp đúng không? Lần trước con dẫn con bé về ba còn thấy con bé ngại ngùng không dám nói chuyện với ba, chẳng phải là vì nó sợ thân thế của nó sao? Mau mau đưa con bé về đây đi không ngày nào ba cũng nghe mẹ con cằn nhằn nhức hết cả đầu luôn rồi đây”
Sở Hạo Dương vừa nghe dứt câu, liền thở hắt.
Thật không ngờ mẹ anh lại cuồng Tịnh Nhu đến như vậy!
“Hiện tại sức khoẻ của bà Diệp vẫn chưa hồi phục hẳn, nên chi bằng nhà mình chờ bà ấy xuất viện rồi con sẽ sắp xếp một buổi để hai nhà được gặp nhau ăn cơm một bữa nhé ạ!”
“Ồ, chưa gì con đã muốn nhờ ba cầu hôn hộ con rồi đấy à?”
“Vâng, không có gì qua mắt được ba hết”
Chưa để Sở Hạo Dương nói gì nữa, Thư Di đã cất tiếng nói vọng vào.
“Con cứ yên tâm đi, mọi chuyện giao hết lại cho mẹ, chắc chắn thành công”
Sở Hạo Dương bật cười thành tiếng, đang định tắt máy thì lại nghe được giọng giáo huấn của mẹ anh.
Và tất nhiên người chịu trận ở đây không ai khác là ba anh rồi.
“Còn anh, em cằn nhằn anh hồi nào? Em lo cho con trai em thì có gì sai? Anh có ý kiến gì à? Có thì mau nói ra xem nào?”
“Không…không…không…anh không có ý kiến gì hết!”
“Không nói nhiều, tối nay ra sofa mà nằm”
“Đừng mà…Thư Di…”
Chốt một câu cuối, Sở Hạo Dương đã tưởng tượng ra thảm cảnh lúc này tại biệt thự nhà họ Sở.
Sống với nhau bao nhiêu năm trời mà ba anh vẫn không rút ra được kinh nghiệm xương máu gì cả.
Anh biết mình nên rút lui cho nên đã nhanh chóng tắt máy cái “rụp” để không phải chịu “cơn cuồng nộ” phía sau…1
Chiều hôm ấy cũng là thời gian mà Diệp Tuệ được xuất viện về nhà.
Tịnh Nhu đến từ sớm giúp bà thu dọn đồ đạc rồi dìu bà ra xe.
Vừa lên xe, Diệp Tuệ đã hỏi cô.
“Anh chị Sở muốn gặp mẹ à?”
Hai gò má của cô thoáng chốc đã ửng đỏ một mảng, cũng bởi vì trước đó Sở Hạo Dương đã gọi điện thông báo cho cô trước nên mẹ cô mới biết.
Tịnh Nhu nhẹ nhàng đóng cửa rồi đáp.
“Vâng…”
Diệp Tuệ nhìn biểu cảm của con gái mà bụm miệng cười nói bâng quơ khiến Tịnh Nhu ngượng chín mặt.
“Xem ra ai đó đã nóng lòng quá rồi…”
“Mẹ này…”
Lúc sau, Diệp Tuệ quay sang mỉm cười dịu dàng với Tịnh Nhu, nghiêm túc cất lời.
“Thôi được rồi, mẹ không cười con nữa.
Nhìn chung thì thằng bé Hạo Dương này cũng được đấy, nhân phẩm hay dáng vóc gì cũng tốt, quan trọng là thật lòng với con! Chỉ riêng điểm này là đã hơn tất cả rồi”
Diệp Tuệ âu yếm vuốt nhẹ tóc Tịnh Nhu, để cô thoải mái dựa đầu vào vai bà thủ thỉ.
“Tịnh Nhu này, giờ mẹ chẳng mong mỏi gì hơn, chỉ mong con có thể hạnh phúc, vui vẻ sống là được rồi.
Hạo Dương là người con chọn, mẹ tin con có mắt nhìn người hơn mẹ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]