*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa đêm tối tĩnh lặng vắng vẻ, chẳng có ai để ý đến hai người. Giang Nhứ xưa nay không thích khoác hư danh lên mình, nếu người khác đã mắng hắn lưu manh, hắn kiểu gì cũng sẽ lưu manh cho biết mặt. Ấy mới là kinh doanh không lỗ vốn.
Cố Khinh Chu thấy rõ mười mươi người kia đã xoay lưng rời đi, nhưng không biết vì sao hắn đột nhiên quay lại. Không hề báo trước, Giang Nhứ kéo tuột y vào lòng, đẩy y tựa vào cửa xe rồi mãnh liệt hôn xuống. Đồng tử Cố Khinh Chu nhất thời co rút, sống lưng bỗng chốc cứng đờ.
Bản chất bá đạo bên trong Giang Nhứ vẫn không sao che giấu được hết. Hắn khóa chặt hai cẳng tay vùng vẫy không ngừng của Cố Khinh Chu, ngấu nghiến trêu đùa nơi khóe môi mát lạnh, chiếm đoạt từ y chút không khí cuối cùng. Khi Cố Khinh Chu dồn hết sức lực đẩy hắn, Giang Nhứ đã nhanh hơn một bước lùi lại, hoàn tất mĩ mãn bài thuyết giảng “Thế nào mới là ‘giở trò lưu manh’ đích thực.”
Trước nụ hôn bột phát lại có phần thô bạo, Cố Khinh Chu thiếu chút nữa đã không còn đứng vững, dựa người vào xe thở hổn hển, không quên trừng mắt hung tợn với Giang Nhứ. Trong đôi mắt tĩnh lặng thường ngày thình lình bùng lên hai ngọn lửa, song bộ dạng sơ mi xốc xếch, khóe môi ửng đỏ của y khiến chúng lúc này chẳng còn chút uy lực nào.
Giang Nhứ đứng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-bi-toi-boi-bac-giau-to-roi/223752/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.