Căn nhà Giang Nhứ thuê tuy không lớn lắm, nhưng cũng đủ với một gã đàn ông độc thân. Cửa tiệm sửa chữa máy tính nằm ngay dưới tầng cách đó không xa, ông chủ có thể coi là chỗ quen biết với hắn. Giang Nhứ chạy vội đi lấy máy tính ngay trước giờ đóng cửa, sau đó theo lệ cũ, ngồi thức xuyên đêm vẽ cho kịp tiến độ.
Nghề này làm càng lâu càng có nguy cơ đột tử cao, tỷ lệ hói đầu cũng không thua kém nghề lập trình viên là mấy. May là Giang Nhứ tóc dày, tạm thời chưa có dấu hiệu rụng tóc. Hắn đặt đồng hồ báo thức, đến ba giờ sáng mới xong việc đi ngủ.
Từ đây không có tuyến buýt nào đi thẳng đến công ty, hơn nữa giờ cao điểm buổi sáng tắc nghẽn kinh khủng. Ngày nào Giang Nhứ cũng đạp xe đi làm, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm tiền bạc. Thế nhưng hiển nhiên là trong cơn buồn ngủ rũ rượi lúc gần sáng, trí óc hắn đã chọn cách quên bẵng một điều: xe của hắn tiêu tùng rồi còn đâu. Đau hơn nữa, hắn còn ngủ quên vì thức quá khuya. Vậy là ngày thứ hai liên tiếp, Giang Nhứ oanh liệt đi làm muộn.
Trước kia dù có đi muộn thì sếp La cũng không quá khắt khe việc quẹt thẻ chấm công. Cố Khinh Chu lại khác, từ sáng sớm đã đến công ty đầu tiên. Giang Nhứ mới thậm thụt tìm cơ hội lẻn vào, đã bị y tức tốc chặn đứng.
“Tiểu Giang,” Cố Khinh Chu vẫn đóng bộ vest, khoanh tay đứng trước cổng, bắt chước giọng điệu sếp La vẫn thường dùng để gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-bi-toi-boi-bac-giau-to-roi/223742/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.