Theo phong tục dịp năm mới, người lớn sẽ phát phong bao mừng tuổi con cháu, mẹ Giang làm vậy chứng tỏ ngoài việc băn khoăn vì nhận món quà quá quý giá của Cố Khinh Chu thì bà cũng thực sự thích y. Thế nhưng chỉ có bản thân Cố Khinh Chu hiểu rõ tâm trạng mình bất an đến thế nào khi được tặng món tiền này.
Kẻ duy nhất vui vẻ có lẽ là Giang Nhứ, dường như hắn chưa bao giờ để vào mắt bất cứ chuyện gì, nói nôm na là vô tâm vô ý.
Cố Khinh Chu thở dài, mập mờ nói: “Tôi thật sự nên học hỏi cậu.”
Giang Nhứ tuy không hiểu song vẫn rất nhiệt tình phụ họa: “Chứ sao, cậu còn phải học tôi nhiều lắm.”
Cố Khinh Chu hững hờ lườm hắn, cảm thấy tên này chẳng hề ngộ ra được ý tứ gì trong lời mình: “Học cậu cái gì? Học cái da mặt dày à? Hay là học cái trí khôn ít ỏi?”
Giang Nhứ mắng thầm thời tiết đã đủ cắt da cắt thịt rồi, cậu không cần xỉa xói đả kích thêm nữa đâu. Nhiệt tâm nguội lạnh hơn phân nửa, hắn nheo mắt, mỉm cười đáp trả: “Chậc, chứ không lẽ lại học theo cậu lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông vô lối?”
Lời lẽ như dao sắc, liên tiếp đâm trúng tử huyệt của đối phương.
Ấy thế nhưng khi đứng trước mặt Giang Nhứ, Cố Khinh Chu vĩnh viễn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông vô lối. Cả đời này y không thay đổi được, và cũng chẳng hề muốn thay đổi.
Trong lúc tranh luận, nếu không cãi được thì tốt nhất nên ngậm miệng. Điều này đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-bi-toi-boi-bac-giau-to-roi/1086796/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.