Đôi khi chính bản thân Giang Nhứ cũng không biết mình đang làm gì. Nào giờ hắn thích gì làm nấy đã quen, rất khó ngờ rằng chỉ một động tác đơn giản thôi cũng có thể dẫn đến hàng loạt hậu quả. Sáng nay khi Cố Khinh Chu đi vào văn phòng, toàn thể nhân viên nữ không hẹn mà cùng dán mắt vào vết thương trên môi dưới giám đốc. Tiếc là họ chưa kịp soi kĩ thì Cố Khinh Chu đã ra tay khép cửa, triệt để ngăn chặn những ánh nhìn tọc mạch.
Phương Hiệp quay sang Lý Tư Ngạo mở máy: “Ê ê ê, thấy không?”
Lý Tư Ngạo đực mặt, đàn ông như gã thường không hay chú ý đến mấy thứ tiểu tiết này: “Thấy cái gì á?”
Phương Hiệp chỉ chỉ miệng mình, giọng điệu vừa hóng hớt tò mò vừa mập mờ thần bí: “Chỗ này giám đốc Cố có dấu vết, như kiểu là bị cắn ấy! Chẳng lẽ lại có bạn gái rồi? Bình thường có thấy anh ấy nhắc gì đến đâu nhỉ?”
Lý Tư Ngạo gạt phắt: “Có khi là sếp tự cắn thì sao? Tôi đây mấy hôm trước cũng không cẩn thận cắn dập cả môi đây này.”
Phương Hiệp cáu đến độ giậm chân bình bịch, nhưng cũng chẳng biết giải thích ra sao, chỉ quay lưng đáp: “Quên đi, mặc kệ cậu.”
Lý Tư Ngạo vẫn ù ù cạc cạc chưa hiểu mình đã làm gì khiến cô nàng nổi giận. Nghĩ mãi không ra, gã vô thức đưa mắt nhìn về phía Giang Nhứ tìm kiếm trợ giúp. Thấy hắn trông như thể đang nín cười, Lý Tư Ngạo đưa tay vỗ một cái: “Anh cười gì đấy?”
Giang Nhứ húng hắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-cu-bi-toi-boi-bac-giau-to-roi/1086775/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.