Chương trước
Chương sau
Quả thật rất bất ngờ, lúc tôi xuống lầu thì thấy Mộng Thu và chị Trương đang nói chuyện rất sôi nổi.
Tôi sửng sốt: “Cậu tới đây hồi nào?”
Cô ấy lườm tôi: “Tớ đã tới đây một lúc rồi, tớ đã cầm túi xách và điện thoại giúp cậu rồi, cậu mau ăn sáng đi, rồi lát nữa chúng ta tới khách sạn tìm Joe.”
Tôi gật đầu, đúng lúc tôi cũng định làm vậy.
Mộng Thu là người luyên thuyên, một khi ngồi cùng người khác sẽ nói không ngừng nghỉ, cô ấy và chị Trương ở trong phòng bếp nói từ chuyện ăn uống đến việc dưỡng thai, hầu như không thiếu chuyện để nói.
Cũng may ăn sáng xong, chị Trương phải ra ngoài mua đồ, nên tôi mới có thể kéo cô ấy tới khách sạn.
Trên xe.
“Dì nhà cậu thật dày dặn kinh nghiệm, hại tớ cũng muốn tới nhà cậu dưỡng thai.” Cô ấy ngồi trên xe, vừa gặm quả xoài xanh mang ra từ trong biệt thự vừa nói.
Tôi phì cười: “Lúc nào tớ cũng chào đón cậu.”
Chị Trương đã lớn tuổi, làm việc cho nhà họ Phó rất nhiều năm rồi, nên người nhà họ Phó đều xem chị ấy là người thân của mình.
“Ồ, sao trong xe cậu để nhiều thuốc thế?” Cô ấy mở khay để đồ ở ghế trước ra, thấy một đống thuốc ở bên trong, thì tò mò xem xét: “Đây đều là thuốc kích thích tiết ra progesterone và mấy loại tớ đọc không hiểu.”
Dứt lời, cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi: “Chẳng phải bác sĩ nói lúc mang thai phải hạn chế tối đa việc sử dụng thuốc à? Sao cậu lại uống lung tung như vậy? Đến giờ tớ vẫn chưa dám uống thuốc đây này.”
Tôi ngừng xe ở giao lộ đèn đỏ, rồi nhìn số thuốc đó nói: “Lúc trước gặp bất trắc đi bệnh viện mấy lần, được bác sĩ kê đơn, số thuốc đó đều do bác sĩ Trình kê, để giảm nôn nghén, nên đều là thuốc giữ thai.”
Nhắc đến Trình Quyết Phong, sắc mặt cô ấy thay đổi, thờ ơ đáp: “Ồ!”
Tôi liếc nhìn cô ấy, rồi khởi động xe, vô ý hỏi một câu: “Cậu không định nói chuyện đứa bé với bác sĩ Trình à?”
Cô ấy nhéo phần thịt giữa hai hàng lông mày, hơi mất kiên nhẫn nói: “Đứa bé là con tớ, không liên quan gì đến anh ta, tại sao phải nói với anh ta, tớ đâu rảnh đến thế?”
Được rồi, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, rồi xe ngừng đậu trước cửa khách sạn.
Tôi xem giờ, 11 giờ trưa rồi: “Chúng ta có cần mang bữa sáng lên đó không, có lẽ tên Joe này vẫn chưa dậy.”
“Khách sạn sẽ mang lên cho cậu ta, chúng ta đi thôi.” Cô ấy kéo tôi đi vào thang máy nói: “Có lẽ tên này vẫn đang ngủ.”
Tới trước cửa phòng, chúng tôi đã gõ cửa nửa ngày nhưng căn phòng vẫn im ắng, Mộng Thu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt như thể quả nhiên tớ đã đoán đúng.
Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cho Joe, nhưng vừa lấy ra thì cửa phòng bỗng mở.
“Ôi mẹ ơi, sao hai cậu tới sớm thế?” Joe vẫn chưa mở mắt, mặt vẫn còn ngái ngủ.
“Anh hai à, giờ đã 12 giờ rồi, tối qua cậu đã làm gì? Dù cậu là heo thì giờ cũng phải đói rồi chứ?” Mộng Thu trợn mắt, rồi đẩy anh ta ra định đi vào.
Nhưng bị Joe kích động ngăn lại: “Khoan đã...”
Tôi và Mộng Thu sửng sốt: “Sao thế?”
Mộng Thu quan sát anh ta từ trên xuống dưới, rồi híp mắt hỏi: “Chẳng lẽ tối qua cậu đã gọi gái tới đây qua đêm?”
“Tất nhiên là không phải rồi.” Joe đáp, rồi hơi chột dạ nói: “Hai cậu là con gái con đứa mà cứ thế xông vào phòng đàn ông, không sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy à?”
“Thôi đi!” Mộng Thu cạn lời: “Chúng tôi còn không biết con người cậu à? Cậu mặc size sịp bao nhiêu tôi đều biết hết, thì cậu còn thứ gì đáng để nhìn nữa?”
Tôi đỡ trán, hơi khâm phục miệng lưỡi của Mộng Thu.
“Ai đó?” Trong phòng vang lên một giọng nói, làm tôi và Mộng Thu nhất thời ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Đồng thời không dám tin nhìn về phía Joe, rồi đồng thanh: “Là đàn ông?”
“Joe, mẹ kiếp, không ngờ cậu lại qua đêm với đàn ông? Ôi mẹ ơi...” Mộng Thu chửi tục.
Tôi sửng sốt, thấy Joe đã đỏ mặt, rồi nhất thời cảm thấy giọng nói này hơi quen quen, nên không nhịn được đẩy Joe ra đi vào trong.
Rồi tôi bỗng nhìn thấy Trần Huynh đang quấn khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, tôi như sét đánh giữa trời quang.
Anh ta cũng sửng sốt, mặt cũng hơi mất tự nhiên.
“Mẹ kiếp!” Mộng Thu cũng đi vào: “Sao lại là hai người các cậu?”
“Không phải, hai cậu có thể để tôi giải thích được không?” Joe hơi tức đến nổ phổi: “Hai cậu bớt nhìn người khác bằng cặp mắt hủ đó đi.”
Mộng Thu nhìn anh ta, rồi chỉ vào thân trên bọn họ nói: “Hai người đã như vậy rồi mà còn không hủ?”
Tôi...
Chừng mực lời nói này quá cao.
Joe cạn lời: “Cậu có phải là phụ nữ không đấy, sao có thể ăn nói không chừng mực như vậy?”
Tôi gật đầu nhìn Mộng Thu: “Cậu hãy tém lại đi!”
Mộng Thu bĩu môi, nhún vai: “Bọn họ đã như vậy rồi, tớ còn không được lên tiếng ư?”
Tôi hơi lúng túng nhìn Trần Huynh: “Hai người...”
Sắc mặt Trần Huynh không được tốt cho lắm, hơi giận dữ nhìn Joe nói: “Anh hãy giải thích rõ ràng cho tôi, bằng không tôi sẽ giết anh.”
Joe khóc không ra nước mắt nói: “Tối qua tôi đi bar vui vẻ tí, rồi chả hiểu sao dẫn cậu ta về.”
“Tình cờ?” Mộng Thu trợn tròn mắt: “Cậu tình cờ dẫn một người đàn ông về?”
“Cậu ta đã uống say, hơn nữa còn bị phụ nữ đánh, nếu không phải tôi nể tình trước đây có quen biết cậu ta, thì tôi đã mặc kệ cậu ta rồi.” Joe lườm Trần Huynh: “Tự cậu uống say như chết, nếu không nhờ ông đây dẫn cậu về, thì cậu đã sớm bị người phụ nữ kia làm nhục rồi.”
Trần Huynh nhíu mày, rồi nhéo phần thịt giữa hai hàng lông mày, có lẽ là vì đã quá say, nên không có ấn tượng gì.
Trần Huynh nhìn anh ta: “Anh không biết đưa tôi về nhà à?”
Joe cạn lời: “Tôi biết nhà cậu ở đâu ư?”
Trần Huynh...
Nhìn vết bầm trên mặt Trần Huynh, có lẽ cũng gần đúng như lời Joe nói.
Mộng Thu đứng xem náo nhiệt còn muốn làm lớn chuyện, hóng hớt nói: “Hai cậu đã ngủ cùng một giường, hơn nữa còn uống say, sao có thể không phát sinh chút gì đó?”
“Ông đây là đàn ông, chị bớt ăn nói bậy bạ đi.” Trần Huynh rất tức giận nói.
Mộng Thu bĩu môi, cảm thấy nhàm chán, rồi nhìn Joe nói: “Cậu mau đi vệ sinh cá nhân đi, lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài ăn.”
Nhất thời cả Joe và Trần Huynh đều bước vào phòng tắm, Mộng Thu cười toe toét: “Thế này mà bảo không có gì, cả hai cùng vào tắm, chẳng lẽ là vì tiết kiệm nước?”
Thật ra phòng tắm khách sạn rất rộng, mà cả hai đều là đàn ông nên chẳng có gì kỳ quái, nhưng cứ bị Mộng Thu nghĩ đến cảnh không hợp với thiếu nhi.
Điện thoại tôi rung lên, là Phó Kiến Hưng gửi tin nhắn đến: “Cô đang ở đâu?”
Tôi: “Khách sạn.”
Phó Kiến Hưng: “Cô đi gặp bạn?”
Tôi: “Ừm.”
Mộng Thu nghiêng đầu nhìn: “Gần đây Phó Kiến Hưng quản cậu rất nghiêm.”
“Có lẽ là vì đứa con.”
Dứt lời, tôi lại thấy Phó Kiến Hưng gửi tin nhắn tới: “Tôi đã đăng ký lớp học cho cô rồi, thời gian và địa chỉ tôi đều đã gửi cho cô, cô nhớ qua đó đấy.”
Đọc xong tin nhắn anh gửi tới, tôi đỡ trán, đành phải nhắn lại: “Được.”
Tôi cất điện thoại, rồi nhìn Mộng Thu hỏi: “Cậu có muốn đi tập yoga cho phụ nữ có thai không?”
“Không.” Cô ấy lắc đầu nói: “Sau khi Joe quay về nước M, tớ định tiếp tục về quê sống.”
Tôi gật đầu, cũng không nói thêm nữa.
Trần Huynh và Joe ra khỏi phòng tắm, cả hai đều đã thay đồ.
Trần Huynh nhìn tôi, khẽ nhíu mày hỏi: “Tụi chị quen nhau?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.