Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ho khan một tiếng nói: "Sau này mỗi ngày chúng ta đều ra ngoài đi dạo một vòng." Tôi gật đầu, không khỏi mở miệng nói: "Anh còn mua sách gì thế?" Anh dừng một chút, mở miệng nói: "Do Quyết Phong giới thiệu." Anh chỉ nói gọn một câu, rồi lại nói: "Lên tầng mặc áo khoác dày một chút, mưa tạnh rồi." "Thật phải đi à?" Tôi không muốn đi ra ngoài lắm. Anh gật đầu, ánh mắt kiên định: "Anh ở đây chờ em." Nhìn dáng vẻ là phải đi, tôi đành lên lầu tìm một chiếc áo khoác dài, rồi cùng anh đi ra ngoài, hai biệt thự của khu Sơn Thủy cách nhau khá xa. Mục đích là để mỗi biệt thự đều có đủ không gian xanh hóa, bởi vậy diện tích khu biệt thự cũng lớn lên. Đi theo anh một lúc, tôi không muốn đi nữa, dừng lại nhìn anh nói: "Đi được một lúc lâu rồi, chúng ta trở về đi!" "Còn chưa được mười phút." Anh mở miệng, có chút nghiêm khắc: "Đi thêm năm mươi phút nữa!" Mặt đường có chút ẩm ướt, không khí ấm áp, đèn đường mờ mờ ảo ảo, nhìn rất thanh thản dễ chịu. Tôi thì cảm thấy lười biếng, không muốn đi lắm. Nhưng bị anh ép nên đành đi theo một lúc, vốn cũng không có gì để nói chuyện, nên lúc này rất yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót. Tôi cúi đầu đi một lúc nữa, rồi thình lình mở miệng nói: "Phó Kiến Hưng, đặt tên con là gì?" Tính toán thời gian, chưa được mấy tháng là đến ngày dự sinh rồi. Anh cúp mắt suy nghĩ một lúc rồi liếc mắt nhìn về phía tôi: "Đặt là Trang Thư thế nào?" Năm đó, bà ngoại đặt tên cho tôi là Trang, là vì khi nhặt được tôi, cảm thấy tôi rất đáng yêu, hy vọng tôi lớn lên sẽ khéo léo dịu dàng, cho nên dùng 'Tĩnh nữ kỳ xu' trong Kinh Thi để đặt tên cho tôi là tên Thẩm Mai Trang. Tôi nhìn Phó Kiến Hưng, không khỏi mở miệng: "Trang Thư là có nghĩa vừa xinh đẹp vừa duyên dáng à?" Anh cười khẽ: "Có thể hiểu như vậy!" "Nhưng đây là tên của con gái, ngộ nhỡ là con trai thì sao?" Đã khám thai mấy lần rồi, nhưng tôi cũng chưa từng hỏi là con trai hay con gái, cho nên tôi cũng không rõ rốt cuộc đứa bé là trai hay gái. Bóng cây loang lổ trên mặt đất, anh mở miệng nói: "Bé trai thì chờ sinh ra rồi nghĩ tiếp." Tôi bĩu môi: "Phó Kiến Hưng, anh trọng nữ khinh nam!" Anh kéo eo cô ôm vào lòng, nhoẻn miệng nói: "Đây là truyền thống nhà chúng ta, không đổi được." Tôi lườm anh một cái, không nói gì nữa. Đi một lúc, đường về tôi thật sự sắp không đi nổi nữa, dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất chơi xấu: "Phó Kiến Hưng anh tự trở về đi. Em không đi nổi nữa." Anh cúi xuống nhìn tôi, có chút bất đắc dĩ: "Mới ba mươi phút." Tôi kê dù xuống dưới mông, nhìn anh nói: "Mấy phút em cũng không đi nữa." Eo vừa mỏi lại vừa đau, mang thai thật là tủi thân. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, bất đắc dĩ nói: "Lên đi!" Cõng tôi ư? Tôi sững sờ, lắc đầu: "Không được, sẽ ép đến con." Anh đỡ trán: "Vậy anh ôm em về, được chứ?" Tôi gật đầu, toét miệng cười: "Được!" Nhưng nghĩ đến đường về cũng không hề gần, tôi lập tức do dự, không chắc chắn nhìn anh nói: "Đường xa như vậy, anh xác định có thể ôm được chứ?" "Vậy thì cứ ở đây vậy." Tôi vội vàng đứng dậy, đưa tay vòng lấy cổ anh, cười nói: "Đi, về nhà!" Anh ôm ngang tôi lên, đi về phía biệt thự, tôi nhìn anh, không khỏi cười nói: "Nặng không?" Anh thường xuyên rèn luyện, đường cong cơ bắp trên người hết sức rõ ràng, nếu bình thường thì tôi cũng không lo anh ôm tôi mà mệt nhọc. Nhưng giờ lại có thêm một đứa bé, nên tôi có chút chột dạ. Anh híp mắt nhìn tôi, nhướng mày: "Em cảm thấy thế nào?" Rõ ràng là nặng. Tôi không khỏi giãy dụa: "Vậy anh hãy để em xuống đi!" Gần đây tôi đã ăn uống kìm chế, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy béo. Cũng khó trách rất nhiều phụ nữ không muốn sinh con, mang thai tất nhiên dáng người biến dạng. Anh dồn sức vào cánh tay, mở miệng nói: "Đừng lộn xộn, lại té giờ." Nhìn ngũ quan anh tuấn nghiêm túc của anh, tôi đành ngoan ngoãn, không động đậy, có lẽ phụ nữ có thai thích ngủ, nên khi đến biệt thự tôi đã ngủ say rồi. Làm sao đến biệt thự, làm sao về phòng ngủ, tôi cũng không biết. Hôm sau tỉnh lại. Bên người không có ai, tôi xuống giường đi một vòng, Phó Kiến Hưng không trong phòng sách, tôi chú ý thấy sách mới có trong phòng sách đều là về phụ nữ có thai và nuôi trẻ. Tôi không khỏi ngẩn người, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng tôi cũng không khỏi cảm thấy hình như sự xuất hiện của đứa bé này đã mang đến kỳ vọng cho tất cả mọi người chúng tôi. Thấy tôi đứng trong phòng khách ngơ ngác, chị Trương cầm đồ lau nhà nói: "Cậu chủ đã ra ngoài từ sớm, chắc là công ty có việc, cậu ấy đã nấu món cháo mà cô thích, còn có hai quả trứng gà, bảo cô sau khi ăn xong thì ra ngoài đi dạo một chút." Tôi gật đầu, đầu đêm có mưa, nên sáng sớm hôm sau không khí cực kỳ tươi mát. Ăn sáng xong, nhìn thấy hoa quả trong bếp, tôi không khỏi sững sờ, nhìn về phía chị Trương nói: "Sao lại mua nhiều hoa quả như vậy?" Chị Trương thu đồ lau nhà lại, mở miệng nói: "Là khuya hôm qua, cậu chủ cầm về, nói là do có người gửi đường bưu điện đến cho cô ăn, đều là hoa quả theo mùa, tôi đã rửa một ít, còn lại sợ hỏng, nên đã đặt ở trong phòng ướp lạnh rồi." Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, nhớ ra trước đó Mộng Thu có gọi điện đến cho tôi, nói là gửi hoa quả qua đường bưu điện, xem ra chắc là những thứ này. Mua nhiều như vậy, coi tôi là heo à. Trong nhà cũng không có việc gì, tôi nhìn về phía chị Trương nói: "Chị rửa hết hoa quả đi. Tôi mang đến công ty cho mọi người cùng ăn." Tiện thể đi gặp Trình Quyết Phong, tính thời gian thì bụng của Mộng Thu chắc cũng lớn rồi, cũng không thể cứ che giấu như thế. "Được!" Chị Trương lấy hết hoa quả trong kho ướp lạnh ra. Chị ta không cho tôi chạm vào, nói là nước lạnh không tốt cho cơ thể. Mang thai là được làm nũng, tôi không lay chuyển được chị ta, nên ở bên cạnh sắp xếp hoa quả đã rửa sạch vào một cái túi. Sau đó, lại sắp xếp các túi nhỏ lẻ vào một túi lớn. Đặt ở trên xe, tôi chào chị Trương, nói buổi trưa không trở lại ăn cơm, có thể sẽ ăn cùng Phó Kiến Hưng. Sau đó, tôi liền đi ra ngoài. Dưới tầng Phó thị, tôi ngồi ở trong xe gọi điện thoại cho Phó Kiến Hưng, điện thoại nhanh chóng kết nối. "Đã ăn sáng chưa?" Âm thanh của anh trong trẻo, nghe hoàn cảnh rất là yên tĩnh. "Ừm!" Tôi mở miệng: "Em ở dưới tầng công ty, mang hoa quả cho anh, anh có bận không? Xuống giúp em cầm một chút?" "Rất nhiều à?" Tôi gật đầu: "Mang tất cả từ nhà đến! Mộng Thu gửi đến không ít, không ăn sẽ hỏng mất." Anh ừ một tiếng, mở miệng nói: "Chờ anh mấy phút." Sau đó cúp điện thoại. Chừng hai phút sau, Trần Nghiệp mặc một bộ vest màu đen, hối hả đi xuống, đến bên cạnh xe nhìn tôi nói: "Tổng giám đốc Phó đang họp, bảo tôi xuống cầm giúp cô." Tôi gật đầu, xuống xe, mở cốp xe ra. Thấy một đống hoa quả, Trần Nghiệp hơi kinh ngạc nhìn tôi một chút. "Bạn từ quê gửi chuyển phát đến, ở nhà cũng không ăn hết, lát nữa anh chia cho mấy phòng đi, thời tiết quá nóng, vừa hay để mọi người giải khát." Tôi đưa chìa khóa xe cho anh ta, rồi xách một túi đi vào công ty.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]