Chương trước
Chương sau
Tôi đi theo cậu ta đến cửa một nhà hàng bò bít tết, chợt thấy cậu ta hơi ngừng lại, quay đầu lo lắng liếc nhìn tôi, mở miệng nói: "Chúng ta đổi nhà hàng khác nhé!"
Tôi vốn không nhìn thấy, nhưng thấy sắc mặt cậu ta không tốt, nên nhìn sang.
Thấy cạnh cửa sổ nhà hàng, Phó Kiến Hưng mặc một bộ vest thông thường, động tác tao nhã, quý phái cắt bò bít tết trong tay, nhưng ngồi đối diện anh không phải Lục Hòa Nhi, mà là một cô gái tôi đã từng gặp mặt đôi lần, dù không quen lắm, nhưng vẫn là có thể nhận ra.
Cháu gái của viện trưởng Lục, Lục Khả Ái.
Hai người đến ăn bò bít tết ư?
Thư ký và tổng giám đốc à?
"Chúng ta đổi nhà hàng khác đi!" Tôi cũng không phải tránh né, mà là có chút xấu hổ, dù tình huống đúng như vậy, nhưng nếu tôi đột ngột xuất hiện, nói chung cũng không hay lắm.
Trần Huynh gật đầu, nhưng hơi ngừng một chút lại nhìn tôi nói: "Tôi thấy quan hệ hai người không bình thường lắm, chị không định hỏi một chút sao?"
Tôi cảm thấy có chút mờ mịt, nhìn cậu ta nói: "Hỏi cái gì cơ?"
"Ừm ừm!" Cậu ta ậm ừ: "Được rồi!"
Tôi đảo mắt nhìn xung quang một chút, thấy chỗ rẽ có một nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc, hờ hững mở miệng: "Qua bên kia đi!"
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Là Phó Kiến Hưng.
Tôi ngước mắt nhìn về phía nhà hàng, thấy đôi mắt đen của anh đang nhìn về phía tôi.
Vừa nhận điện thoại thì âm thanh du dương của anh đã truyền đến: "Vào ăn cơm đi!"
"Em đi cùng bạn, không tiện đâu."
Mỗi người đều có chuyện cần bàn, tôi đúng là cảm thấy không tiện.
Thấy đôi mắt đen của anh hơi híp lại, cái nĩa trong tay để xuống, thân thể lười biếng ngả ra phía sau, nghiêng đầu chăm chú nhìn tôi và Trần Huynh.
Âm thanh thoảng chút lạnh lùng: "Là em không tiện, hay là anh không tiện?"
"Đều không tiện!" Anh đã muốn tôi qua, ít nhất chứng tỏ anh và Lục Khả Ái là đang bàn công việc, nên tất nhiên tôi và Trần Huynh xuất hiện không tiện.
Thấy anh nhàn nhã bưng ly rượu lên lắc lắc, mơ hồ tỏ vẻ tức giận, tôi nói vào điện thoại: "Buổi tối gặp nhé!"
Nói xong, tôi cúp điện thoại, cùng Trần Huynh đi cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc chỗ rẽ.
Sau khi tìm chỗ ngồi xuống, Trần Huynh gọi đồ ăn, rồi chống cằm nhìn tôi nói: "Chị không lo lắng một Lục Hòa Nhi đi rồi, lại có một Lục Khả Ái nào đó tới sao?"
Tôi thản nhiên uống một ngụm nước lọc, rồi nhìn về phía cậu ta, đi thẳng vào vấn đề: "Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Không được buôn chuyện, cậu ta có chút mất hứng, nói: “Là liên quan tới chuyện của thủ đô, hình như Phó Kiến Hưng cố ý chuyển Phó thị đến thủ đô."
Tôi gật đầu: "Việc này tôi biết!"
Cậu ta không hề bất ngờ, nhìn tôi nói: "Việc này không kỳ quái, kỳ quái là mẹ tôi cũng định chuyển Trần thị đến thủ đô."
"Điều này rất tốt!" Thấy cậu ta có chút phiền muộn, tôi nói: "Thủ đô vốn là trung tâm quốc tế, chuyển đến thủ đô, tương lai cũng có thể phát triển tốt hơn."
Cậu ta nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, nói: "Chị thật không biết, hay là giả vờ không biết? Phó thị gần như lũng đoạn nửa cái mạch máu kinh tế Thuận Thành, tính ra ở Thuận Thành, Phó thị chiếm ưu thế hơn thủ đô nhiều, huống hồ Phó thị vốn đã có chi nhánh ở thủ đô rồi."
"Chi nhánh công ty ở thủ đô nhiều năm như vậy, nhưng rõ ràng phát triển không bằng Thuận Thành, Phó Kiến Hưng không phải kẻ ngu, anh ta lên kế hoạch chuyển trụ sở chính của Phó thị đến thủ đô, không phải vì suy nghĩ cho công ty, mà là vì một người."
Tôi bị cậu ta nói đến mức cảm thấy mờ mịt, ngẩn người nói: "Cậu nói vậy là có ý gì?"
Cậu ta có chút buồn bực, trợn mắt nhìn tôi rồi nói: "Chị bị đần hay sao? Mạc Tri Sính có lòng muốn bồi dưỡng con gái mình, Lục Hòa Nhi lại chung tình với người đàn ông của chị, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, chị biết không?"
Tôi gật đầu, nhưng lại không kích động như vậy: "Nếu Phó Kiến Hưng thật có tính toán như vậy thì mình tôi đâu có thay đổi được gì?"
"Chị muốn thay đổi cái quái gì. Bây giờ, việc chị phải làm là bảo vệ tốt bản thân, nghĩ cách giành được lợi ích lớn nhất trước khi rời khỏi Phó Kiến Hưng, nước cờ này của Mạc Tri Sính rất cao tay."
Tôi bị cậu ta nói đến mức đầu óc quay mòng mòng, thấy nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn lên, tôi liền bắt đầu nghiêm túc nướng thịt, lâu lắm rồi chưa ra ngoài ăn cơm.
Đúng là có chút thèm.
"Thẩm Mai Trang, chị hiểu ý tôi chưa?" Dáng vẻ gấp gáp của Trần Huynh y như thái giám nhỏ: "Bây giờ, chị nên sớm tính toán cho bản thân một chút, đừng đợi đến một ngày bị đám người này tính kế đến không còn có cái gì nữa."
Tôi gắp thịt đã nướng chín vào đĩa của cậu ta, vừa ăn vừa nói: "Chuyện sau này còn sớm, trước tiên ăn chút đã!"
Có thể tính kế tôi thế nào? Ngoại trừ một cái mạng, tôi cũng không có gì.
Bây giờ, nếu Phó Kiến Hưng muốn ly hôn, tôi ký tên là được, cuộc đời này chỉ có sống chết là chuyện lớn, tất cả các chuyện khác đều là việc nhỏ.
Thấy nói với tôi lâu như vậy mà chẳng có tác dụng gì, cậu ta buồn bực, nhổ ra mấy chữ: "Tôi đúng là đàn gảy tai trâu mà!"
Một lát sau, cậu ta nhìn bụng tôi, hơi ngừng chút rồi nói: "Bụng cũng đã lớn như vậy, mà chị không mưu tính cho đứa bé này một chút sao?"
Tôi cảm thấy cậu ta hơi dài dòng, để đũa xuống nói: "Sau này nếu nó không sống nổi nữa thì có thể nương nhờ cậu mà."
Nghe vậy, cậu ta mỉm cười, híp mắt có vẻ xảo quyệt nói: "Được! Sau này để nó nhận tôi làm cha nuôi, tất cả tài sản của tôi đây đều cho nó."
Còn chưa uống rượu mà đã say rồi.
Tôi gắp cho cậu ta mấy miếng thịt, thực sự không biết nói gì, đành nói: "Ăn nhiều một chút!" Khẽ bĩu môi!
Cậu ta cười híp mắt, vừa ăn vừa nói: "Thẩm Mai Trang, tôi nói thật, sau này con chị phải nhận tôi làm cha nuôi đấy."
Điện thoại di động bên cạnh vang lên, là Phó Kiến Hưng.
Tôi không muốn nghe lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Trần Huynh còn ồn ào, tôi đã nghe.
"Em đang ở đâu?"
"Nhà hàng thịt nướng!"
"Cho anh địa chỉ."
Tôi thực không muốn gặp anh, ngừng một chút nói: "Bọn em ăn sắp xong rồi, lát nữa sẽ trở về thôi."
"Cần anh phát thanh thông báo trong trung tâm thương mại không?"
Mẹ kiếp! Tôi có chút nóng nảy, người này sao đáng ghét như vậy.
"Từ chỗ anh đi đến chỗ rẽ là tới." Dứt lời, tôi lập tức cúp điện thoại.
Thịt trên bàn đã nướng gần hết rồi, Trần Huynh thấy tôi ăn nhiều, cười hì hì nói: "Hay là tôi gọi thêm nhé?"
Tôi gật đầu, lát nữa nếu Phó Kiến Hưng tới, cũng không đến mức ngồi ở bên cạnh nhìn không.
Chỉ chừng hai phút, Phó Kiến Hưng đã tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi hết sức tự nhiên, cánh tay dài để sau lưng tôi, nhìn thức ăn trên bàn, mở miệng nói: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"
"Em no rồi!" Tôi thật đã no rồi, vừa nãy hầu hết thức ăn là do tôi ăn.
"Đã gọi rồi!" Trần Huynh liếc nhìn anh, nói: "Tổng giám đốc Phó ngày nào cũng rất bận rộn nhỉ."
Phó Kiến Hưng hờ hững liếc nhìn cậu ta, mở miệng: "Tàm tạm!"
Trần Huynh này cơ bản trong miệng cũng không có lời gì tốt, nên tôi cũng không hy vọng cậu ta có thể nói ra lời hữu ích, nhưng thật bất ngờ, cậu ta thế mà lại nói thẳng: "Tôi thấy cô gái vừa nãy có lẽ phải nhỏ hơn tổng giám đốc Phó một giáp đấy nhỉ, gần đây tổng giám đốc Phó lại thích trâu già gặm cỏ non à?"
Tôi không khỏi sững sờ, tay uống nước hơi dừng lại, tên này đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng Phó Kiến Hưng sao?
Tôi liếc mắt nhìn Phó Kiến Hưng, thấy gương mặt tuấn tú của anh bình thản, thậm chí còn mang theo ý cười: "Cho nên, cậu thích phụ nữ có thai hả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.