Chương trước
Chương sau
Tôi nhướng mày: “Cảm giác thân thuộc của anh tới từ tôi?”
Anh ta không đáp lại, mà chỉ chằm chằm tôi.
Tôi khó hiểu, nên im lặng.
Từ Hải Thành đến Thuận Thành tầm một tiếng đi tàu, Thẩm Mạnh nhọc lòng ngồi cạnh tôi, nhưng không nói câu nào, mà chỉ lặng lẽ cùng tôi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Kính thưa các vị hành khách, đã tới trạm Thuận Thành...” Tàu vừa ngừng lại, loa nhà ga đã vang lên.
Tôi đứng dậy, vươn tay lấy vali trên giá, nhưng chưa kịp chạm vào, vali đã bị một đôi tay trắng trẻo lấy mất.
Bên trong đều là đồ để thay, nên không quá nặng, nhưng cũng không nhẹ.
Thẩm Mạnh cao hơn tôi nửa cái đầu, tôi nhìn anh ta, rồi nhận lấy vali trong tay anh ta nói: “Cảm ơn.”
Anh ta xách vali trong tay trước, tay còn lại nắm lấy bàn tay xách vali của tôi, tôi nhíu mày, theo bản năng muốn rút về.
Nhưng bị anh ta ngăn lại: “Ở đây nhiều người không an toàn.”
Tôi nhíu mày đáp: “Tôi biết rồi, anh buông tay ra.”
Anh ta vẫn thờ ơ, tôi đã rút về mấy lần, nhưng đều bị anh ta nắm chặt, người trong toa tàu từ tốn đi ra ngoài, chúng tôi cũng đi theo dòng người.
Bên cạnh có người khẽ bàn tán.
“Wow! Anh này đẹp trai quá!”
“Cô đừng si mê nữa, không thấy người ta đã có vợ rồi à? Vợ anh ấy còn mang thai đấy.”
“Ồ, thật đáng tiếc, vợ anh ấy thật may mắn.”
***
Thẩm Mạnh nhìn tôi, khóe miệng ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
Tôi không để tâm đến vẻ mặt của anh ta, mà cụp mắt đi theo dòng người.
Lối ra có nhiều người, vì bụng tôi lớn, nên Thẩm Mạnh tốt bụng che chở cho tôi, cũng may bên cạnh cũng không có nhiều người, nên đường đi khá suôn sẻ.
Chúng tôi ra khỏi nhà ga, Thẩm Mạnh gọi điện, rồi dẫn tôi đứng bên đường.
Tôi hơi mất kiên nhẫn nói: “Chúng ta đã ra ngoài rồi nên anh thả tôi ra. Tôi sẽ bắt taxi về.”
Anh ta cụp mắt, liếc nhìn tôi, ánh mắt hơi lạnh nhạt: “Anh đã gọi người tới đón rồi, lát nữa anh sẽ đưa em về.”
“Không cần đâu.” Tôi hất bàn tay đang nắm tay tôi ra.
Nhưng bị anh dùng sức kéo lại, anh hơi cứng rắn nói: “Em hãy nghe lời đi, cổ phiếu Phó thị rớt giá mấy ngày nay rồi, mặc dù thời gian không dài, nhưng trong đó cũng có cổ đông không chống đỡ được, em mới rời khỏi Phó thị, không ngoại trừ cổ đông thua lỗ tới tìm em tính sổ.”
“Anh đừng hù dọa tôi, Phó thị chỉ hạ một tuần thôi, chứ không đến nỗi.” Tôi không chơi cổ phiếu, cũng không hiểu rõ nguyên tắc ở trong đó.
Anh ta liếc nhìn tôi, như đang nhìn con ngốc.
Một chiếc Bentley màu đen ngừng ở bên đường, anh ta không nói nhiều với tôi, mà đưa vali cho người đàn ông áo đen mới bước xuống xe, rồi kéo tôi lên xe.
Gần nhà ga có khá nhiều xe, nhưng giờ người đã tới rồi, nếu tôi còn nhiều lời, rõ ràng đang làm bộ, nên dứt khoát không nói gì nữa.
Mà ngồi lên xe ngay.
Thẩm Mạnh ngồi cạnh tôi, rồi nói với tài xế: “Cậu tới nhà hàng Nam Uyển đi.”
Tôi nhíu mày nói: “Nếu anh không tới Sơn Thủy Cư, thì tôi sẽ bắt taxi về trước.”
Dứt lời, tôi định xuống xe, nhưng bị Thẩm Mạnh giữ lại: “Giờ đã trưa rồi, dù em không đói, cũng không thể mặc kệ em bé trong bụng được?”
Tôi sửng sốt, hờ hững nói: “Tôi về Sơn Thủy Cư rồi sẽ ăn, chị Trương đang ở đó.”
Anh ta cười khẩy: “Nếu anh đoán không lầm, có lẽ em về sẽ không được ăn, dù gì Phó Kiến Hưng cũng ở bệnh viện Thủ đô hơn nửa tháng, mà em lại thờ ơ, em cảm thấy người chồng nào có thể chấp nhận sự lạnh nhạt như vậy?”
Lúc nói, anh ta nghiêng người áp sát tôi, tư thế khá mờ ám.
Tôi dịch qua một bên, cách xa anh ta, chán ghét nói: “Nếu đi ăn cùng anh, chưa chắc tôi đã nuốt được.”
“Em có thể phớt lờ tôi.” Dứt lời, đôi mắt đen kịt âm u lạnh lẽo nhìn ra ngoài cửa xe, khóe miệng khẽ cong lên, mang theo vẻ kiêu căng hống hách, ngông cuồng tự đại.
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một chiếc Jeep màu đen quen thuộc đang đậu gần cửa nhà ga, rồi kính xe từ từ hạ xuống.
Phó Kiến Hưng!
Nửa tháng không gặp, sắc mặt anh hơi phờ phạt, nhưng vẫn không ảnh hưởng để gương mặt cực kỳ điển trai của anh, đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm của anh đang nhìn về phía chúng tôi.
Đôi mắt sâu không thấy đáy, không nhìn ra được anh đang buồn hay vui.
Xuất phát từ bản năng, tôi đẩy Thẩm Mạnh đang cách rất gần tôi ra, nhưng tôi vừa giơ tay lên đã bị anh ta túm lấy, rồi anh ta nhếch miệng cười, ôm tôi vào lòng.
Anh ta nở nụ cười khiêu khích, nhìn về phía Phó Kiến Hưng nói: “Cậu lái xe đi!”
Anh ta đang nói với tài xế.
Rồi kính xe được kéo lên, xe chạy đi xa, tôi đẩy Thẩm Mạnh ra, ngực tức đến mức không ngừng phập phồng.
“Thẩm Mạnh, anh bị điên à?” Rõ ràng anh ta cố ý chọc tức Phó Kiến Hưng.
Anh ta buông tôi ra, rồi tựa vào lưng ghế, vẻ mặt nhàn nhã: “Giờ em mới biết à?”
Tôi nhất thời cạn lời, tức đến mức không thể xé xác anh ta, nhưng cuối cùng chỉ có thể hung hăng lườm anh ta, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ mặc kệ anh ta.
Xe lái đến dưới lầu nhà hàng, rồi chúng tôi bước xuống xe, Thẩm Mạnh đã gọi món từ trước, nên chúng tôi vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên.
Vì giận nên tôi không ăn gì nhiều, Thẩm Mạnh luôn nho nhã, vừa ăn được mấy miếng đã thấy tôi không động đũa nữa.
Anh ta lười biếng nhướng mày nhìn tôi: “Em không hợp khẩu vị à?”
Tôi luôn cảm thấy anh ta khác hẳn 5 năm trước, nhưng cụ thể là chỗ nào thì tôi cũng không rõ, tôi khẽ lắc đầu đáp: “Tôi không đói cho lắm.”
Anh ta bĩu môi, một tay chống cằm nhìn tôi: “Chẳng phải phụ nữ có thai rất thích ăn à?”
“Ừm.” Tôi không biết nên trả lời anh ta thế nào, nên ăn thêm mấy miếng nữa: “Có lẽ là do tôi chưa đói.”
Anh ta gật đầu, nhìn tôi với vẻ mặt thư thái, trên đó đã bớt đi vẻ cương quyết, mà trở nên dịu dàng hơn: “Em yêu Phó Kiến Hưng hồi nào?”
Tôi không muốn tán gẫu đề tài này, càng không muốn nói chuyện với anh ta, nên không nhịn được nhíu mày: “Thẩm Mạnh, đây là chuyện của tôi.”
“Em là em gái anh.” Anh ta nói, giọng nói rất lạnh nhạt, nhưng hơi mang theo vẻ cứng rắn.
Tôi hơi buồn cười nói: “Anh biết rõ chúng ta không phải anh em ruột mà.”
Anh ta gật đầu: “Ừm.”
Cảm giác này như đấm vào cục bông, cực kỳ bất lực.
Tôi đặt đũa xuống nói: “Tôi ăn no rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
Anh ta cũng đứng dậy theo tôi: “Để anh đưa em về.”
Trước đây anh ta u ám lạnh lùng đáng sợ, còn giờ anh ta càng giống như keo chó, không thể nào hất ra được.
Xe lái vào Sơn Thủy Cư, dưới con đường rợp bóng cây vào mùa hè trong khu biệt thự rộng lớn, giống như chú chim nhỏ đi qua đường để kiếm ăn.
Anh ta không nói gì, tôi cũng giữ im lặng.
Xe dừng dưới lầu biệt thự, anh ta nhìn tôi nói: “Em không định mời tôi vào nhà uống trà à?”
“Tôi không tiện.” Tôi đáp lại ba chữ, rồi bước xuống xe.
Anh ta cũng xuống xe theo, rồi giữ tôi lại: “Dù em không thừa nhận, thì chúng ta vẫn là anh em, Thẩm Mai Trang, em không thể phủ nhận đạo lý em gái kết hôn, thì anh trai phải gặp mặt em rể, trên đời này, em đã không còn người thân nào nữa, ngoài anh trai trên danh nghĩa này, thì em chẳng còn ai khác.”
Câu nói này như dao găm cực kỳ sắc bén đâm vào tim tôi, làm tôi đau đến mức khó thở, tôi đè nén buồn bực trong lòng nhìn anh ta: “Thẩm Mạnh, anh không được ép cảnh ngộ của anh cho tôi, anh không có người thân, bạn bè, trái tim, nhưng anh không được định nghĩa cảnh ngộ của anh lên người tôi.”
Tôi luôn biết anh ta cô độc, nhưng chưa từng nói ra, chỉ khi nào mở ra đề tài này, mới không có lý do để ngừng lại, thấy vẻ mặt u ám của anh ta, tôi liền nói tiếp: “Trước đây tôi có bà ngoại, giờ tôi có chồng con và Mộng Thu, tôi khác anh, anh là hòn đảo đơn độc, nên không ai tới gần anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.