Chương trước
Chương sau
Không bao lâu sau, chuông biệt thự vang lên, tôi vừa xoay người ra mở cửa thì điện thoại cũng reo lên.
Là Phó Kiến Hưng gọi đến.
Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì thì anh đã nói trước: “Ra mở cửa đi, là người đến lắp phòng trẻ em, ngoài ra vườn hoa trên tầng thượng không được thoải mái lắm, anh bảo họ sửa lại phòng ngủ chính, em có ở đâu cũng sẽ ngủ ngon hơn.”
Tôi 'ừm' một tiếng, thấy một người đàn ông trung niên nhìn tôi nói: “Chào mợ Phó, chúng tôi là người được cậu Phó gọi đến lắp phòng trẻ em.”
Tôi gật đầu, mở cửa cho họ vào.
Sau đó tôi lạnh nhạt nói vào điện thoại: “Anh ở đâu? Chừng nào về?”
“Ở khách sạn Wyndham, chắc là sẽ hơi muộn, bữa tối anh có đặt canh cho em, lát nữa đầu bếp Lưu sẽ cho người mang đến cho em.”
Giọng anh rất lạnh nhạt nhưng đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả.
Tôi 'ừm' rồi không nói gì nữa, chỉ nói đơn giản: “Được, vậy em cúp máy trước.”
Nhìn hòn non bộ trong vườn, lòng tôi hơi hoảng, tim như bị người ta bóp nhẹ, hơi đau nhưng vừa ấm áp vừa rung động một cách khó hiểu.
Phó Kiến Hưng rất biết chăm sóc người khác, tôi biết từ lâu rồi. Nếu anh thật sự để tâm đến bạn, anh có thể chăm tận chân răng.
Nhưng sự ấm áp và đẹp đẽ này có thể kéo dài được bao lâu?
Mặt trời từ từ xuống núi, đầu bếp Lưu cho người mang canh đến, còn cho thêm rất nhiều món ăn kèm, toàn là những món bồi bổ cơ thể.
Tôi ăn không bao nhiêu, đợi nhóm công nhân đi rồi, tôi đi dạo một vòng quanh nhà.
Thay đổi rất nhiều, đồ sưu tầm vốn được đặt trong phòng khách, ngoài những món đã bị tôi làm vỡ trước đó thì Phó Kiến Hưng đã đưa những món còn lại vào kho.
Căn nhà vốn tối tăm nghiêm túc nay được đổi thành gam màu ấm, đến sofa màu nâu cũng được đổi thành màu xanh thanh lịch, trông rất nhẹ nhàng và ấm áp.
Trên cầu thang La Mã có trải thảm, hành lang treo nhiều bức tranh tông màu ấm, phòng trẻ em có tông màu chủ đạo là màu xanh da trời, trông rất bắt mắt.
Chỉ nhìn thôi đã thấy tâm trạng vui hơn nhiều.
Mắt tôi hơi cay, anh vì con hay vì tôi?
Chắc là vì con nhỉ!
Tôi mải mê với vẻ đẹp này nên ngồi trong phòng trẻ em không chịu ra, chuông dưới nhà vang lên, tôi đang mất tập trung.
Một lúc sau mới phát hiện, vội chạy xuống lầu.
Mở cửa, là Kiều Cao Nghĩa, thấy mãi một lúc lâu tôi mới xuống nên sắc mặt anh ta không vui: “Nhà rộng đến mức cô Thẩm phải đi lâu vậy à?”
Tôi không để ý đến anh ta, thấy Phó Kiến Hưng ngồi bên cạnh bồn hoa sau lưng anh ta, nhìn anh tựa vào hòn non bộ, trông có vẻ say lắm rồi.
Tôi bước thẳng đến bên cạnh Phó Kiến Hưng, mùi rượu nồng nặc truyền đến làm tôi không khỏi nhíu mày, đỡ anh lên, nhìn Kiều Cao Nghĩa nói: “Cảm ơn anh đã đưa anh ấy về.”
Kiều Cao Nghĩa không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi rồi đi.
Đỡ Phó Kiến Hưng về phòng ngủ, thấy anh mơ màng, không nói gì chỉ cúi đầu ngây người, trông vừa giống say nhưng cũng không giống lắm.
“Dạ dày có khó chịu không?” Tôi lên tiếng, đỡ anh đang loạng choạng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hơi lờ mờ: “Ăn cơm chưa?”
Tôi gật đầu, không khỏi thở dài, anh như vậy sợ là đã uống nhiều hơn bình thường nên tôi đứng lên rót nước cho anh nhưng bị anh giữ lại.
Anh ấn tôi ngồi lên đùi mình, nheo mắt, hơi mơ màng: “Đi đâu?”
“Rót cho anh ly nước!” Bộ dạng này sao nhìn thế nào cũng thấy giống trẻ con vậy!
Anh gật đầu: “Anh đi với em!” Nói rồi anh đứng lên nhưng không vững nên lại ngồi xuống.
“Được rồi, ngồi im nào, em đi rót cho anh, anh đừng làm loạn nữa.” Đã vậy rồi mà còn muốn đi với tôi.
Tôi đứng lên rót cho anh ly nước, tay anh rũ xuống trông như không có xương, tôi không khỏi thở dài, đưa ly đến bên miệng anh: “Há miệng ra!”
Anh nheo mắt nhìn tôi: “Thẩm Mai Trang!”
“Ừm!” Đưa ly nước đến bên miệng anh để anh uống một hớp, tôi duỗi tay cởi quần áo cho anh nhưng bị anh đè lại: “Đừng nhúc nhích!”
“Phó Kiến Hưng, bây giờ anh nên ngủ một giấc!” Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rồi.
Anh gật đầu, đứng lên nói: “Được, tôi về trước đây, Thẩm Mai Trang ở nhà một mình không an toàn!”
Tôi?
Anh đã uống bao nhiêu vậy?
Kéo anh về giường, tôi nâng mặt anh lên, lên tiếng: “Phó Kiến Hưng, bây giờ anh đã ở nhà rồi, anh nhìn em cho kỹ, em là Thẩm Mai Trang.”
Anh tròn mắt nhìn tôi, không còn lạnh lùng như bình thường nữa mà dịu dàng hơn, anh giơ tay vuốt ve mặt tôi, miệng cười khẽ trông quyến rũ cực kỳ: “Em đến đón anh à, chúng ta về nhà thôi!”
Xem ra là đã say lắm rồi.
“Được, chúng ta về nhà!” Nói rồi tôi đỡ anh đứng lên, chuẩn bị đưa anh đi một vòng rồi quay trở về, không ngờ anh lại kéo tôi xuống lầu, đi loạng choạng.
Anh lại dẫn tôi vào phòng ngủ chính, cứ ngỡ đã được sửa sang lại, chiếc giường bằng gỗ đàn hương trong phòng đã bị mang đi rồi, đổi thành sàn tatami, rất rộng rãi.
Trên vách tường treo ảnh cưới mà chúng tôi đã chụp lúc trước, bên cạnh giường còn có một chiếc nôi màu hồng.
Không bỏ tủ quần áo mà đổi thành một căn phòng treo đồ, không gian rộng rãi nên trông rất thoải mái.
Ban nãy tôi chỉ lo xem phòng trẻ em nên không quan tâm đến phòng ngủ chính.
Anh kéo tôi đi một vòng, nhìn tôi cười ngốc nghếch: “Em có thích không?”
“Ừm!” Bình thường tính anh lạnh lùng, tông màu này chủ yếu được thiết kế cho tôi.
Đúng là anh đã uống khá nhiều nên đi vòng vòng trong phòng ngủ chính được một lúc thì ngã lên giường ngủ thiếp đi.
Thứ hai.
Ngày đi làm, Phó Kiến Hưng luôn dậy rất sớm, tôi cũng không có gì làm nên đến công ty với anh.
Hàn Sương nghỉ ngơi vài ngày, gặp lại cô ấy, sắc mặt cô ấy đỡ hơn nhiều, trông có vẻ như đã bình tĩnh lại rồi.
Thấy tôi, cô ấy cười nói: “Giám đốc, tôi muốn nói chuyện với cô!”
Tôi gật đầu dẫn cô ấy vào văn phòng.
Dù gì tôi và cô ấy cũng biết nhau hai ba năm rồi, có những khía cạnh tính tình hai chúng tôi rất giống nhau, tôi ra hiệu bảo cô ấy ngồi xuống rồi nói: “Việc kiểm toán của Phó thị đã được báo lên cấp trên rồi, tiếp theo vụ của Hoa Việt, cô cần để ý nhiều hơn, bụng tôi đang lớn dần nên có lúc không thể lo hết được.”
Cô ấy đặt tay lên đầu gối, hai tay đan vào nhau, một lúc lâu sau mới nhìn tôi, nói: “Giám đốc, hôm nay tôi đến để chính thức xin nghỉ việc với cô!”
Tôi sững người, thấy hơi bất ngờ: “Tôi cứ nghĩ cô sẽ không từ bỏ công việc này một cách dễ dàng như vậy, dù gì cô cũng đã cố gắng rất lâu rồi.”
Con người ai cũng có lỗi lầm nhưng nếu đã sai thì chỉ cần sửa đổi là được, không nhất thiết phải bỏ đi.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, tôi hơi sốt ruột: “Vì sao?”
“Có thể là tôi sắp kết hôn, chồng tôi mong tôi có thể ở nhà chăm sóc gia đình thật tốt.” Lúc nói câu này cô ấy hơi tiếc nuối, có thể nhận ra cô ấy cũng không nỡ nghỉ việc.
“Chẳng phải hai người vẫn chưa có con à? Sau khi kết hôn vẫn có thể đi làm bình thường, hơn nữa nếu cô không đi làm, có thể cô sẽ thấy không quen suốt một khoảng thời gian.”
Năm đó ông nội cũng có ý định bảo tôi ở nhà, không cần phải đi làm, tôi biết ông cụ có lòng tốt, không muốn tôi phải cực quá nhưng nếu không đi làm sẽ có quá nhiều thời gian, những ngày Phó Kiến Hưng và Lục Hoà Nhi còn nhập nhằng với nhau, tôi không thể chịu đựng nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.