Coi như có ngu hay có đần độn, lúc này Lục Hòa Nhi cũng biết, Phó Kiến Hưng không hề muốn cô ta ở lại chỗ này.
Thấy Phó Kiến Hưng sắc mặt cũng không tốt, Kiều Cao Nghĩa nhìn về phía Lục Hòa Nhi: "Hoà Nhi, anh đưa em về!"
"Em không về!" Lục Hòa Nhi mù quáng, nhìn về phía Phó Kiến Hưng, ủy khuất nói: "Dựa vào cái gì em phải về?" Giơ ngón tay chỉ tôi, tức giận nói: "Cô ta có gì tốt? Một đứa trẻ xuất thân nơi nghèo hèn hoang dã, gặp được ông nội Phó tốt bụng thu nhận, cô ta..."
"Hòa Nhi!" Phó Kiến Hưng mở miệng, trong giọng mang theo sự tức giận: "Về cùng Cao Nghĩa!"
"Em không về!" Lục Hòa Nhi thật giống như rất quyết tâm vậy, nhìn Phó Kiến Hưng: "Anh Kiến Hưng có phải anh đang trách em hay không? Trách em không nên gây gổ lúc anh lái xe, không nên chọc anh giận."
Nói tới chỗ này, nước mắt đã lặng lẽ lăng dài, giọng nghẹn ngào: "Anh Kiến Hưng, em biết em sai rồi, anh đừng tức giận, sau này em bảo đảm em sẽ không như vậy, em bảo đảm cái gì cũng nghe anh, anh đừng bắt em đi!"
Bất luận là ai, đối mặt với tình yêu thì luôn không có ranh giới, ranh giới cuối cùng của Lục Hòa Nhi, một lần nữa lại thỏa hiệp thêm, lại trở nên đáng thương đến đáng buồn.
Tôi không phải người tốt lành gì, càng không phải thánh nhân, chỉ là không muốn nhìn hình ảnh hèn mọn như vậy, hơi há miệng, cuối cùng không nói câu nào.
Chỉ yên lặng ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-chi-tu/1081563/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.