Chương trước
Chương sau
Di động bị để chế độ yên lặng, tôi gọi điện thoại lại đó lần nữa, lúc này đầu bên kia vừa nhấc máy, tôi lập tức vội vàng hỏi: "Gíam đốc, không ổn rồi, đêm qua Tổng giám đốc Trần đăng tin, hẹn tất cả các phóng viên truyền thông, nói muốn công khai quan hệ với cô, bây giờ có không ít phóng viên và người hóng chuyện đang chờ dưới lầu Phó Thị đâu."
Công khai quan hệ với tôi? Cho nên đầu óc Trần Huynh có bệnh à?
Tôi đi lên, kéo bức mành ra, ánh mặt trời vừa phải, hương hoa thoang thoảng, chim hót líu lo.
Bình ổn cảm xúc không vui trong lòng, tôi nói vào điện thoại: "Không cần lo lắng, hôm nay tôi không đến công ty, nói thế nào Trần Huynh cũng là người trưởng thành, chắc cũng biết mình nên làm thế nào!"
Cô ta vâng một tiếng, sau đó cẩn thận hỏi: "Cô và Tổng giám đốc Phó, có ổn không?"
Tôi gật đầu: "Đều rất ổn."
Kết thúc cuộc gọi, tôi đi xuống nhà, nhìn thấy chị Trương đang ở phòng bếp, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Phó Kiến Hưng đâu, tôi đến trước phòng bếp, hỏi chị Trương: "Phó Kiến Hưng ra ngoài rồi ạ?"
Chị Trương đang chuyên chú làm việc, đột nhiên nghe được tiếng nói của tôi, chị không khỏi giật mình, nhìn thấy rõ là tôi đến, chị mới cười nói: "Cậu chủ nói buổi sáng có việc nên vội vàng đi ra ngoài rồi, tôi nấu canh bổ, cô uống một ít nhé, như vậy sẽ có lợi cho đứa bé!"
Tôi gật đầu, sờ cái bụng đã hơi phồng lên, luôn cảm thấy hình như mấy ngày nay đã tăng cân rồi.
Khi Mộng Thu gọi điện thoại đến, tôi còn đang uống canh, thấy cô ấy sốt ruột, tôi ngừng lại hỏi: "Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Tớ đọc tin tức rồi, quá rêu rao, chẳng may Thẩm Mạnh nhìn thấy thì phải làm sao?" Mộng Thu sợ Thẩm Mạnh, tôi cũng vậy.
Cho nên chỉ cần nhắc đến người này là trong lòng tôi lại nặng trĩu.
"Tớ sẽ nghĩ cách giải quyết nhanh chóng! Cậu đừng lo lắng, mấy ngày nay cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng chạy ra ngoài."
Tôi không biết Thẩm Mạnh có tìm được đến Thuận Thành hay không, nhưng trước khi anh ta đến, tôi phải cầu được Phó Kiến Hưng che chở.
Cúp điện thoại, tôi ăn đơn giản thêm một chút, sau đó lập tức ra ngoài, khiến tôi ngoài ý muốn chính là tôi gặp phải Lâm Uyển, nói chính xác hơn là bà ấy đến tìm tôi.
Rất ít người biết biệt thự nhà họ Phó, sau khi tôi và Phó Kiến Hưng kết hôn, ngoài người quen ra thì không mấy ai biết chỗ này.
Đến gặp tôi, Lâm Uyển mặc một chiếc sườn xám tao nhã xẻ tà màu xanh lam, bên hông là chiếc túi kiểu Trung Quốc phiên bản giới hạn mới ra của Van Cleef & Arpels, khiến bà ấy có vẻ càng thêm thanh lịch quý phái.
Tôi ngây ra đại khái hai giây, sau đó bước ra cười chào đón: "Tổng giám đốc Lâm, thật sự xin lỗi, không biết bà đến đây nên không tiếp đón từ xa!"
Bà ấy cười nhẹ, mặt mày mang theo vài phần dịu dàng: "Là tôi không mời tự đến, cô Thẩm không cần tự trách."
Biệt thự phân ra sân trước sân sau, tôi và Phó Kiến Hưng ở sân sau, sân trước thường là nơi đãi khách, vườn trà và hồ hoa đều ở sân trước.
Mời Lâm Uyển vào vườn trà, tôi gọi chị Trương chuẩn bị chút hoa quả điểm tâm, sau đó đun nước trên bàn trà, hỏi Lâm Uyển: "Tổng giám đốc Lâm đến đây là có chuyện muốn nói với Kiến Hưng sao?"
Bà ấy lắc đầu, ánh mắt dừng trên bàn tay đang pha trà của tôi, dịu dàng nói: "Tôi đến tìm cô Thẩm, tay cô Thẩm thật đẹp."
Lời thăm hỏi hàm súc mà lễ phép, tôi cười nhẹ: "Tổng giám đốc Lâm chê cười, tay bà mới là chăm sóc tinh tế." Phụ nữ nói chuyện, đơn giản chỉ có mấy thứ này.
Nhưng bà ấy đến đây, tuyệt đối không phải đến khen ngợi nhau, tôi tìm trà cổ thụ ngàn năm của Phó Kiến Hưng sưu tầm ra, cười nói: "Bình thường tôi không hay uống trà, đều là Kiến Hưng uống, hôm nay mượn trà anh ấy cất kỹ để bêu xấu trước mặt Tổng giám đốc Lâm, bà đừng ghét bỏ tay nghề của tôi."
Bà ấy bật cười, ánh mắt đặt ở bình trà trên tay tôi, cười nói: "Đây chính là trà cổ thụ hai mươi năm, trên thị trường có tiền cũng không mua được, có thể uống được trà tốt như vậy cũng là có duyên, tôi còn phải cảm ơn cô Thẩm mới đúng."
Tôi cười nhẹ, không đoán được Lâm Uyển đến đây với mục đích gì, uống mấy ngụm trà cùng bà ấy, một lúc lâu sau tôi không khỏi lên tiếng: "Hàn huyên nửa ngày, còn chưa biết Tổng giám đốc Lâm tìm tôi là có chuyện gù?"
Bà ấy nhấp một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi, nhàn nhã nói: "Thật ra cũng không có việc gì, chẳng qua lần trước nhìn thấy cô ở Lê Viên, cảm thấy diện mạo của cô có vài phần quen thuộc, trong lòng cảm thấy thân thiết, cho nên từ đó đến giờ luôn muốn đến gặp cô."
Tô ngẩn người, vốn nghĩ là vì chuyện của tôi và Trần Huynh, bà ấy là mẹ nên đến tìm tôi nói chuyện, không ngờ rằng bà ấy lại đến chỉ vì việc này.
Tôi rót thêm trà cho bà ấy, cười nói: "Vài ngày trước Tổng giám đốc Trần cũng nói với tôi như thế, nói tôi hơi quen mặt, có điều đây cũng là bình thường, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, tôi và cô Lục mà bà quen cũng giống nhau vài phần."
Lần trước lúc ở nhà hàng, tôi đã thấy bà ấy và Lục Hòa Nhi ở bên nhau, cho nên cũng không giấu diếm làm gì.
Bà ấy hơi ngạc nhiên, lại chỉ cười nói: "Cũng đúng, ba mẹ cô Thẩm vẫn còn cả chứ?"
Tôi lắc đầu, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: "Ba mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn nhỏ, tôi được bà ngoại nuôi lớn, không có ấn tượng gì với bọn họ cả."
"Bà ngoại cô còn sống không?" Bà ấy hỏi vấn đề rất tế nhị, cho nên cũng là đi quá giới hạn, có thể bà ấy lập tức nhận ra được điều này không ổn, bèn thay đổi giọng điệu, nói tiếp: "Cô Thẩm đừng nghi ngờ gì cả, tôi là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, cho nên không có việc gì là thích đi đào sâu mọi chuyện."
Nói đến đây, bà ấy lấy là một tấm thiệp cực kỳ tinh tế xinh đẹp ra đưa cho tôi: "Tối nay tôi tổ chức một buổi tụ hội nho nhỏ ở Lê Viên, nếu cô Thẩm không chê, có thể đến đây cùng ngài Phó."
Tôi vươn tay nhận tấm thiệp, không khỏi mở ra xem nội dung, nhìn thấy là thiệp mời sinh nhật, tôi mới nhớ ra hôm qua Trần Huynh đã nhắc đến với tôi, rằng tối nay là sinh nhật mẹ anh ta.
Tôi đặt thiệp sang một bên, nói với Lâm Uyển: "Cảm ơn Tổng giám đốc Lâm, có thể nhận được lời mời của bà là vinh hạnh của tôi."
Bà ấy bật cười, rũ mắt uống một ngụm nước trà xanh, sau đó dừng vài giây rồi nói tiếp với tôi: "Nghe nói cô Thẩm và cậu Phó kết hôn đã hai năm, lần trước thấy cô và Tổng giám đốc Phó cùng đến Lê Viên, nghĩ có lẽ tình cảm của hai người rất tốt."
Tôi cười nhạt, vốn không phải người quen gì, cho nên tôi cũng không tiện nhiều lời, chỉ cười nhạt rồi nâng chén trà nháp một ngụm, lúc này Lâm Uyển nói mình có việc nên rời đi trước.
Chị Trương thấy bà ấy đi rồi mới nói chuyện với tôi: "Tiểu Trang, đây là người phụ nữ giàu có kia à?"
Tôi hơi ngạc nhiên, quay qua hỏi chị Trương: "Chị biết bà ấy à?"
Chị Trương gật đầu: "Trước kia lúc ông cụ còn sống, bà ấy từng đến nhà tổ nhà họ Phó, tôi là thấy bà ấy lúc đó." Dừng giây lát, chị Trương thấp giọng nói tiếp: "Bà ấy tìm con nhiều năm như vậy, e rằng không tìm được."
Tôi hơi tò mò, không khỏi hỏi tiếp: "Chị Trương cũng biết bà ấy đang tìm con ạ?"
"Trước kia bà ấy tìm ông cụ là để hỏi chuyện hai mươi năm trước, lúc tôi bưng trà ra cho ông cụ đã nghe được bọn họ nói chuyện, mấy năm nay ông cụ cũng để ý giúp bà ấy, chẳng qua đứa bé kia bị lạc hơn hai mươi năm, lại không có đặc điểm gì, tìm trong cả biển người như vậy không dễ đâu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.