Chương trước
Chương sau
Thật bất ngờ khi lái xe trở về văn phòng thì thấy Trình Quyết Phong đang ở đó, chắc là đang chờ tôi.
Thấy tôi về, anh đặt cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống bàn rồi nhìn tôi hỏi: "Đấu thầu thế nào rồi?"
"Cũng được!" Tôi trả lời anh ta ngắn gọn rồi nhíu mày nhìn hộp cơm trên bàn: "Đây là?"
"Đây là canh mà đầu bếp Lưu hầm, giúp giảm ốm nghén tốt lắm!" Anh nói rồi nhoài người định mở hộp canh ra.
Hình như lúc sáng anh ta đã múc cho tôi một chén, tôi có uống một ít, đúng là cả buổi sáng tôi không hề nghén chút nào, xem ra canh này rất có tác dụng.
"Cám ơn!" Tôi nói rồi ngồi xuống ghế, chau mày nhìn anh: “Anh đến đây chỉ để đưa canh thôi à?"
"Không phải!" Anh ta nói đáp rất thoải mái: "Cô đấu thầu xong thì tìm được công ty nào phù hợp chưa?"
Tôi lắc đầu, vì chuyện Phó Thị phải kiểm toán mà tôi rất nhức đầu: "Tôi kêu Hàn Sương làm báo cáo phân tích rồi, đợi kết quả báo cáo ra rồi sẽ sàng lọc một lượt.”
Anh ta nhíu mày: "Vậy cô có nghĩ tới chuyện lỡ như trong quá trình, Tín Thích không được lọt vào danh sách thì kết quả đấu thầu cuối cùng vẫn là AC không?”
Nói thật, kết quả cuối cùng là AC là một chuyện rất có khả năng, tôi ngẩng đầu chau mày nhìn anh: "Lý do thật sự khiến Phó Kiến Hưng muốn thay thế AC là gì?"
"Cô nên tìm anh ta hỏi thì hơn!" Trả lời tôi xong anh ta lại nói tiếp: "Kiến Hưng chọn lựa Tín Thích có lẽ là có lý do của anh ấy."
Việc này quá phức tạp nên tôi không muốn đau đầu vì nó, tôi nói với anh ta: "Đợi kết quả kiểm toán công ty có kết quả, có thể tôi sẽ đi công tác, đến lúc đó có khi tôi sẽ cần sự giúp đỡ của anh để chuẩn bị một số loại thuốc mang theo người!"
Ngày nào cũng bôn ba bên ngoài như vậy khó tránh khỏi sẽ bị mệt mỏi, Trình Quyết Phong thành thạo dược lý, loại thuốc mà anh ấy chuẩn bị ít nhiều gì cũng có ích.
Anh ta gật đầu rồi tỏ ý bảo tôi uống xong canh đi kẻo nguội. truyện tiên hiệp hay
Uống chưa được hai muỗng canh thì điện thoại của tôi đã đổ chuông, nhìn số thì là Mộng Thu gọi tới, bây giờ đã là buổi chiều, chắc cô ấy đã dậy rồi.
Vừa bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói khẩn thiết của Mộng Thu: "Thẩm Mai Trang, tớ đang ở đồn cảnh sát cậu mau tới đây đi!"
Tôi sửng sốt, sao cô ấy lại bị đưa đến đồn cảnh sát chứ.
Tôi chưa kịp hỏi thêm gì thì điện thoại đã cúp máy, tôi lấy túi xách vội vàng đi ra ngoài, Trình Quyết Phong ngăn tôi lại, khuôn mặt bảnh bao của anh ta nhăn nhó: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Mộng Thu đang ở đồn cảnh sát tôi phải đến xem thế nào!”
"Tôi đi với cô!"
Tôi không từ chối lời đề nghị của anh ta, lúc cả hai chúng tôi cùng đến đồn cảnh sát thì thấy Mộng Thu bị giam ở khu vực quan sát, cảnh sát trực ban nhìn thấy tôi liền hỏi: "Cô là cô Thẩm Mai Trang?"
Ta gật đầu, sốt ruột nói: "Sao Mộng Thu lại bị giam, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cô Lý có liên quan đến việc tích trữ khoáng vật đá lam tinh bất hợp pháp, bị tư pháp điều tra, mời cô Thẩm phối hợp với chúng tôi!"
Đồng chí cảnh sát này nói chuyện rất nghiêm nghị.
Tôi thình lình toát mồ hôi lạnh, đá lam tinh ư?
Sao Mộng Thu lại dính dáng tới mấy thứ này chứ?
Tôi giữ chặt anh cảnh sát, kích động hỏi: "Đồng chí cảnh sát, Mộng Thu sẽ không làm những chuyện trái pháp luật đâu, nhất định có hiểu lầm trong đó, mong các anh nhất định phải điều tra rõ ràng."
Thấy tôi kích động như vậy, đồng chí cảnh sát hơi nhíu mày: "Cô Thẩm yên tâm, cục cảnh sát chúng tôi sẽ điều tra, chúng tôi vẫn còn một vài vấn đề cần phải hỏi cô, mong cô phối hợp!"
Lúc này tôi cũng không suy nghĩ nhiều, đi theo cảnh sát vào phòng thẩm tra, qua những câu hỏi của họ, tôi đã đoán được đại khái tình hình.
Đêm qua, có người tìm thấy lam tinh ở quán bar của Mộng Thu, hơn nữa còn là một số lượng không hề nhỏ, mà kỳ quái ở chỗ tại sao người nọ không báo cảnh sát ngay lúc đó, việc gì họ phải đợi mấy ngày sao mới báo cảnh sát chứ?
Tôi bị cảnh sát thẩm vấn xong thì gặp được Mộng Thu, chỉ mới vài tiếng đồng hồ, cô ấy không trang điểm mà đôi mắt đã lộ rõ sự mệt mỏi.
Nhìn thấy tôi, cô ấy liền giữ chặt lấy và hỏi: "Thẩm Mai Trang, tớ bị người ta gài bẫy, là Lục Hòa Nhi! Đêm qua cô ta đã cùng một người đàn ông tới quán bar, lúc ấy tớ cứ tưởng cô ta tới để uống rượu, không ngờ cô ta tới để chơi tớ.”
Lục Hòa Nhi cùng một người đàn ông đã đến quán bar?
"Cậu có thấy được mặt mũi của người đàn ông đi cùng cô ta không?" Bên cạnh Lục Hòa Nhi ngoại trừ Phó Kiến Hưng cùng Kiều Cao Nghĩa, thì còn ai nữa đâu?
"Dáng người cao cao, nhưng phong cách chả ra sao, đúng rồi, lúc trước, khi đến Phó Thị tìm cậu, tớ có nghe người ta gọi anh ta là giám đốc Kiều!”
Kiều Cao Nghĩa?
Lục Hòa Nhi không thích mình nhưng tại sao lại hãm hại Mộng Thu?
"Tại sao đến hôm nay họ mới báo cảnh sát? Chẳng phải nên báo ngay tối qua sao?" Chuyện này đúng là chẳng ăn nhập gì cả.
Mộng Thu dụi dụi hai mắt rồi nói: "Người mà bọn họ muốn cảnh cáo là tớ, sáng nay lúc cảnh sát đến điều tra đã tìm được lam tinh trong tủ quần áo của tớ!"
Ấn đường có chút đau nhói, tôi nói: "Mộng Thu, cậu không gạt tớ chuyện gì đấy chứ?" Với tính cách của Lục Hòa Nhi, cô ta nhất định sẽ khiến cho Mộng Thu tiền mất tật mang vậy thì tại sao cô ta lại chỉ hại Mộng Thu mà không đả động gì tới quán bar?
Mộng Thu nhìn tôi, do dự một hồi mới nói: "Thẩm Mai Trang, tớ nói với cậu nhưng cậu không được tức giận đâu đấy, bar Thiện Kha đã bị Phó Kiến Hưng mua lại, anh ấy đã mua nó lúc cậu hỏi tớ có muốn đến Hải Thành không."
Lúc này tôi chẳng biết phải nói gì: "Phó Kiến Hưng mua quán bar của cậu làm cái gì!?" Phó Thị đồ sộ đã đủ để anh ấy bận tối tăm mặt mũi rồi còn tớ tới quán bar là gì?
Mộng Thu lắc đầu: "Tớ cũng không rõ nữa, một tháng trước, Phó Kiến Hưng đã tìm tớ và mua lại quán bar với giá gần gấp đôi. Sau đó, anh ấy đã chuyển quán bar sang tên của Lục Hòa Nhi, tớ đã định nói với cậu chuyện đó nhưng khi ấy cậu quá bận rộn, lại còn không được khoẻ nữa, cho nên…”
Ý tứ trong chuyện này quá đáng sợ, Phó Kiến Hưng mua lại quán bar và chuyển sang tên Lục Hòa Nhi khác gì Lục Hòa Nhi tự mua chứ?
Lục Hòa Nhi muốn gì Phó Kiến Hưng đều cho, nhưng đối với Lục Hòa Nhi mà nói, quán bar không phải là mục đích của cô ta.
Chỉ sợ cái bẫy này là thiết kế cho tôi!
Tôi hơi nhức đầu nhưng vẫn trấn an Mộng Thu, rời khỏi phòng giam thì thấy Trình Quyết Phong đang ở sảnh chờ tôi, thấy tôi ra, anh ta tiến lên hỏi: "Không có chuyện gì chứ?"
"Nếu định tội, sẽ bị phán mấy năm?" Tôi hỏi, đầu lại càng đau dữ hơn.
“Tù có thời hạn mười lăm năm, tù chung thân hoặc tử hình, tịch thu tài sản, những tình tiết này phải được xem xét, số tiền càng lớn thì mức án càng nặng!” Trình Quyết Phong nói lúc cùng tôi rời khỏi đồn cảnh sát.
Trong đầu tôi cứ ong ong, bỗng nhiên trời đất như quay cuồng, chiêu này của Lục Hòa Nhi ác thật đấy, dùng một cái quán bar thôi mà cũng hại được cuộc đời của một cô gái.
"Tạm thời cô đừng lo lắng, cảnh sát vẫn còn đang điều tra, vẫn còn cách để xoay chuyển tình thế mà." Trình Quyết Phong đỡ tôi đến một gốc cây gần đó nghỉ ngơi rồi trấn an tôi.
Tôi đột ngột giữ anh ta rồi ngẩng đầu nói: "Xoay chuyển thế nào?"
"Chỉ cần cảnh sát tra ra lam tinh không liên quan gì với cô ấy, huống hồ họ cũng đâu có phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào trên cơ thể cô ấy, mặt khác tủ quần áo của cô ấy nằm trong quán bar, thì khả năng cao là ai đó đã động tay động chân, chỉ cần điều tra ra kẻ đã động vào tủ quần áo của cô ấy thì hiềm nghi về cô ấy đã được giảm một nửa rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta có thể đến quán bar để xem camera!” Tôi đột ngột đứng lên, chuẩn bị đến quán bar.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.