Edit: Thanh Hưng
"Tiểu Mai, tiểu Mai."
Đây chính là cái gọi là chưa thấy người đã thấy tiếng đi! Ân Tuyên Mai ngượng ngùng cười một tiếng với mỹ phụ Vu Tĩnh Nhã bên cạnh mình, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Chân đang vừa xông thẳng tới vừa không ngừng gọi mình.
"Tiểu Mai, thật không ngờ kẻ sĩ ba ngày không gặp phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha!" Lâm Vĩ Chân đột nhiên dừng lại ở khoảng cách ba bước, nhìn cô từ trên xuống dưới nói.
"Cậu đang nói không đầu không cuối cái gì thế?" Ân Tuyên Mai không khách khí liếc cô ấy một cái.
"Hắc, tớ thật đúng là không có nhìn kỹ cậu, hiện tại nhìn kỹ, vóc người là vóc người, gương mặt là gương mặt, thật đúng là không tệ, đẹp, đẹp, rất đẹp." Lâm Vĩ Chân không để ý tới cô, ngược lại còn bình phẩm cô từ đầu đến chân, sau đó liên tiếp nói ba chữ "đẹp", vừa nói còn vừa gật đầu: "Ừ, thật là trai tài gái sắc, tài tử giai nhân, trời sinh một đôi, nước sữa hòa nhau, chim cá tình thâm......"
"Vĩ Chân, muốn cho tớ biết thành tích ngữ văn của cậu tốt cũng không cần nói một đống thành ngữ cho tớ nghe đâu!" Ân Tuyên Mai không nhịn được ngắt lời cô ấy: "Hơn nữa, rốt cuộc cậu đang nói cái gì? Thế nào một câu tớ cũng nghe không hiểu?"
"Cậu nghe không hiểu?" Tiến tới gần trước mắt cô, Lâm Vĩ Chân vẻ mặt như tên trộm nói: "Đừng giả bộ, giả bộ nữa cũng không giống đâu, hiện tại mọi người trong công ty đều biết chuyện này rồi, cậu tiết kiệm một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bien-hinh/9590/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.