Trong nhất thời, nước mắt của Ân Tuyên Mai rơi xuống, cô không biết quan tâm của mình trong mắt anh lại thành "ăn nói linh tinh", cô cũng không biết lo lắng của mình trong lòng anh lại thành "khẩn trương vớ vẩn", cô càng không biết hóa ra hành động việc làm của mình lại bị xem là "gà mẹ".
Thấy cô rơi lệ, Đỗ Vũ Thần ngây dại trong chớp mắt: "Đáng chết, Tuyên Mai, anh không phải......" Anh vội vàng muốn giải thích, vừa thấy Ân Tuyên Mai quay đầu muốn đi, anh càng thêm khẩn trương kéo cô: "Em đừng (l^q^d) như vậy, anh không phải đang giận em, anh......" Ai! Anh thật đúng là mua dây buộc mình, tự làm tự chịu mà, dù sao nhất thời cũng không nói rõ được, anh dứt khoát đoạt lấy viên thuốc trong tay cha, nuốt vào trong bụng, sau đó nhìn cô thật sâu.
"Anh....." Ân Tuyên Mai bị hành động bất ngờ của anh dọa sợ ngây người.
"Thật tốt quá, thật tốt quá, rốt cuộc ta cũng có thể đi đón vợ rồi!" Đỗ Minh vui vẻ kêu to, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tung tích, cũng không để lại chút dư âm nào.
***
Lôi kéo cô đi tới một gian phòng, Đỗ Vũ Thần ôm cô vào trước ngực: "Anh đã uống thuốc rồi, em có thể tha thứ cho anh không, đừng tức giận nữa nhé?"
Ân Tuyên Mai giận không lên tiếng, cô ghét anh mới vừa rồi không lựa lời mà nói, càng giận anh giận lây sang người bên cạnh.
"Hừ!" Ân Tuyên Mai hừ lạnh một tiếng, cố ý xoay mặt sang chỗ khác không để ý tới anh.
"Tuyên Mai, em có biết cha anh bào chế đồ gì đó đều chưa có một lần nào là thành công không? Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thấy con chuột bạch nào bị cha mang vào phòng thí nghiệm mà có thể còn sống ra ngoài, hiện tại......" Đỗ Vũ Thần ngửa mặt lên trời thở dài mà nói: "Nói không chừng tính mạng của anh có thể đã đang như ngàn cân treo sợi tóc rồi, chẳng lẽ em vẫn còn không để ý đến anh sao?"
Ân Tuyên Mai sợ hãi quay đầu lại: "Em không tin......"
"Mặc kệ em tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, tóm lại đừng tức giận nữa được không?" Đỗ Vũ Thần đưa tay chặn lại lời của cô.
"Không, em không tin bác trai sẽ hại anh, em không tin!" Gương mặt Ân Tuyên Mai trắng bệch lắc đầu kêu lên, sau đó cô cầu khẩn: "Em không tức giận với anh nữa, anh đừng làm em sợ được không?"
Đỗ Vũ Thần lộ ra một nụ cười khổ: "Tuyên Mai, anh chưa bao giờ nghe thấy em nói yêu anh, hiện tại có thể xin em nói một lần hay không? Anh sợ trễ nữa sẽ không thể nghe được......"
"Không...... Anh đừng làm em sợ như vậy! Đừng......." Ân Tuyên Mai khóc không thành tiếng ôm chặt cổ anh.
Đỗ Vũ Thần ôm cả người cô vào lòng đồng thười cũng thuận thế ngả người ra sau: "Nói cho anh biết, em yêu anh, anh muốn chính tai nghe được em nói yêu anh."
Ân Tuyên Mai ở trong lòng anh lắc đầu, cô không tin......
"Chẳng lẽ đến bây giờ em còn không chịu nói yêu anh?" Đỗ Vũ Thần yếu ớt hỏi: "Hay là em căn bản cũng không yêu anh? Em không nói ra cũng không sao, anh sẽ không trách em, dù sao anh cũng không sống được bao lâu nữa......"
"Đừng! Em không cho phép anh nói hươu nói vượn, suy nghĩ lung tung, anh có nghe hay không!" Ân Tuyên Mai đột nhiên ngẩng đầu rưng rưng trừng anh.
"Anh không nói hươu nói vượn." Đỗ Vũ Thần vô lực tự giễu cười nói: "Anh biết rõ từ đầu tới đuôi đều là anh tự mình đa tình. Anh độc tài ỷ thế dây dưa không rõ với em, tùy hứng làm bậy xâm nhập vào cuộc sống của em, còn chuyên quyền độc đoán muốn em gả cho anh, cuối cùng ngay cả trong sạch của em cũng......"
"Không, em không muốn anh nói như ngươi vậy, không phải vậy!" Ân Tuyên Mai che ở trên môi của anh, lắc đầu không để cho anh nói tiếp: "Em yêu anh." Một hồi lâu sau, cô đột nhiên lấy giọng điệu vô cùng kiên nghị nói với anh.
Đỗ Vũ Thần lẳng lặng nhìn cô, sau đó cảm động hôn đáp trả cô: "Cám ơn em đã yêu anh. Nếu như kiếp này chúng ta không có duyên làm vợ chồng, anh hi vọng kiếp sau chúng ta có thể ở chung một chỗ." Anh buồn bã nói với cô.
"Không! Anh đã nói muốn kết hôn với em đấy, em không cho phép anh nói không giữ lời!" Nước mắt Ân Tuyên Mai rơi như mưa, kích động kêu lên với anh: "Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi công chứng kết hôn, em không muốn chờ đến kiếp sau." Đột nhiên cô chảy nước mắt đứng lên, kéo anh chạy ra ngoài.
"Tuyên Mai, bây giờ là buổi tối, em muốn đi đâu công chứng nha?" Đỗ Vũ Thần kéo cô dừng lại, tận tình khuyên cô: "Huống chi em cũng đã biết thời gian còn lại của anh cũng không nhiều lắm, em còn muốn gả cho anh? Chẳng lẽ em muốn làm quả phụ ư? Đừng dại dột, em còn trẻ, còn có tiền đồ phía trước, anh không muốn ràng buộc em cả đời." Anh trưng ra vẻ mặt bi thương thảm thiết lắc đầu nói.
"Em yêu anh, anh có nghe hay không? Em không cho phép anh nói cái gì mà ràng buộc cả đời." Hai mắt Ân Tuyên Mai ẩn tình nhìn anh, nước mắt lại không tự chủ mà từng giọt rơi xuống: "Một ngày cũng tốt, một năm cũng tốt, dù là một khắc em cũng không ngại, chỉ cần để cho em gả cho anh có được hay không?"
"Em không cần ngu ngốc như vậy có được hay không? Loại đồ vật như tình cảm này lâu dần sẽ nhạt, rồi không lâu sau em tự nhiên cũng sẽ quên một người như anh thôi......" Đỗ Vũ Thần hồng vành mắt.
"Không, em không muốn quên anh." Ân Tuyên Mai tức giận ngắt lời anh: "Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi kết hôn, nếu như tòa án không làm việc, chúng ta cũng có thể đi tìm giáo đường." Cô không bỏ qua cho anh nói, lần nữa kéo anh.
"Tuyên Mai......"
"Anh không cần nói thêm nữa." Cô giận không kiềm được ngắt lời anh: "Mặc kệ anh nói cái gì, em chính là phải gả cho anh, anh có nghe hay không?" Ôm cổ anh, Ân Tuyên Mai mang theo nghẹn ngào bốc đồng nói: "Em chính là muốn gả cho anh, anh có nghe hay không?"
"Em chắc chắn chứ? Không hối hận?" Nhẹ nhàng đẩy cô ra cách mình một chút, Đỗ Vũ Thần thận trọng hỏi.
"Không, tuyệt đối không!" Ân Tuyên Mai mang theo vẻ mặt mười phần thật lòng, trả lời khẳng định.
"Mặc kệ xảy ra ra chuyện gì cũng đều không hối hận?" Đỗ Vũ Thần tiếp tục hỏi.
"Tuyệt không hối hận." Mà cô lại lần nữa dùng giọng khẳng định trả lời anh.
Trầm tư một hồi, giống như đưa ra quyết định trọng đại, Đỗ Vũ Thần quả quyết mở miệng nói: "Được, chúng ta kết hôn."
Ân Tuyên Mai hớn hở ra mặt ôm chặt lấy anh: "Em yêu anh, vĩnh viễn yêu anh." Cô nỉ non lời thề son sắt ở bên tai anh.
***
Đi ra khỏi giáo đường, Đỗ Vũ Thần lái ôtô trở lại chỗ ở của Ân Tuyên Mai.
Dọc theo đường đi Ân Tuyên Mai cực kỳ trầm tĩnh, ngược lại, Đỗ Vũ Thần lại cực kỳ vui thích khe khẽ hát một chút, rốt cuộc anh cũng cưới được Ân Tuyên Mai vào tay rồi, hơn nữa thời gian so với kế hoạch còn nhanh hơn, đây thật là không tưởng được nha! Chỉ là..... Chẳng qua là khi cô biết mình bị gạt, không biết sẽ có phản ứng gì?
Mới bước một bước vào trong nhà, cả người Ân Tuyên Mai đã nhào về phía Đỗ Vũ Thần, rốt cuộc cô không nhịn được mà thút tha thút thít khóc lên.
"Thế nào? Tại sao lại khóc chứ? Chẳng lẽ em hối hận vì đã gả cho anh ư?" Đỗ Vũ Thần ôm cô, dịu dàng hỏi khẽ.
"Không, em không muốn anh phải chết, em không muốn anh rời em đi......" Cô khóc lóc rối rít nói, đôi tay càng thêm siết chặt anh không thả, rất sợ vừa buông tay là anh sẽ lập tức biến mất không một tiếng động.
Đỗ Vũ Thần cười không ra tiếng, xem ra cô thật sự bị anh dọa sợ không nhẹ, ôm ngược lại cô, anh nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không chết, càng sẽ không rời em đi, anh thề."
"Em không muốn anh phải chết, em không muốn." Ân Tuyên Mai hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, cô rơi lệ đầy mặt đau thương nhìn anh: "Anh chết, em phải làm thế nào đây? Em yêu anh như thế mà!"
Vốn dĩ cô cho rằng chỉ cần kết hôn với anh là cô có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện tương lai, không ngờ mới bước ra khỏi giáo đường, lòng của cô đã bị đau đớn nhéo chặt, cô không thể chấp nhận được sự thật anh sẽ rời cô mà đi, cô không muốn anh chết, cô không muốn!
"Đừng khóc, anh sẽ không chết." Đỗ Vũ Thần đau lòng thay cô lau đi nước mắt.
"Anh đừng gạt em nữa......" Nghe lời nói dối có thiện ý của anh, nhìn anh dịu dàng thay cô lau đi nước mắt, nước mắt Ân Tuyên Mai ngược lại càng chảy càng nhanh, sao cô có thể không có anh đây?
"Làm ơn, đừng khóc." Đỗ Vũ Thần liên tục thay cô lau đi nước mắt vẫn đang không ngừng tràn ra: "Anh sẽ không chết, những điều đã nói lúc trước đều là lừa gạt em." Anh nói cho cô biết.
"Anh không cần...... An ủi em nữa, cứ như vậy...... Em ngược lại sẽ càng khó chịu hơn......" Ân Tuyên Mai khóc không thành tiếng nói.
"Không phải anh an ủi em, càng không phải là đang gạt em. Cái này phải nói như thế nào đây?" Đỗ Vũ Thần vò vò tóc, nhức đầu nói: "Em nghĩ lại xem, nếu như anh biết ăn viên thuốc kia vào sẽ chết, anh thật sự sẽ đần độn như vậy mà ăn nó xuống sao? Anh cần gì phải lấy sinh mạng của chính mình ra đùa giỡn chứ?"
"Không, anh là vì an ủi em nên mới gạt em." Ân Tuyên Mai không tin lắc đầu.
"Anh không có lừa gạt em...... Không, anh lừa gạt em...... Ai! Rốt cuộc anh đang nói cái gì nha?" Đỗ Vũ Thần không nhịn được thở dài: "Anh phải nói thế nào em mới có thể tin tưởng đây? Vừa mới bắt đầu anh thật sự chỉ là muốn trêu chọc em, không ngờ em lại tin là thật, còn trực tiếp la hét muốn gả cho anh, nói cái gì mà không bao giờ hối hận, em biết không? Đây làm anh rất bất ngờ." Anh dừng một chút nhìn cô im lặng không lên tiếng, nói tiếp: "Trước đó anh từng kiên cường cầu xin em gả cho anh đều không có được kết quả, mà nay thật vất vả em mới tự chui đầu vào lưới nói muốn gả cho anh, anh có thể không cẩn thận nắm chặt cơ hội này sao? Mặc dù giữa lúc đó anh bắt đầu bịa chuyện, vả lại cũng làm một số chuyện không quá quang minh, nhưng vì cưới được em......" Anh lấy nhún vai làm kết.
"Anh lừa em hay sao?" Ân Tuyên Mai bình tĩnh nhìn anh hỏi.
Đỗ Vũ Thần gật đầu.
"Sẽ không chết?" Cô hỏi lần nữa.
Đỗ Vũ Thần vẫn là gật đầu.
"Anh đáng ghét!" Trong lúc bất chợt núi lửa bộc phát, Ân Tuyên Mai vừa la mắng vừa dùng sức đánh anh: "Anh lại dám gạt em? Anh có biết trò đùa này một chút cũng không buồn cười không? Anh có biết (di.da.l.qy.do) em có bao nhiêu lo lắng khổ sở không? Anh có biết...... Anh có biết em yêu anh bao nhiêu không?" Nước mắt cô đã không thể ngăn cản nữa mà ào ào chảy ra, y hệt như là thở phào nhẹ nhõm, cô dựa vào trước ngực anh tận tình khóc rống lên.
Một hồi lâu sau, Đỗ Vũ Thần thay cô lau đi vết nước mắt còn đọng lại: "Đừng khóc nhé? Anh nghĩ nếu như em lại tiếp tục khóc nữa, nhất định có thể ghi danh vào kỷ lục thế giới, bây giờ em vắt bộ quần áo này của anh cũng có thể vắt ra một chậu nước đấy." Anh hài hước nói.
"Anh......" Ân Tuyên Mai giả bộ tức giận giơ tay đánh anh.
Đỗ Vũ Thần chính xác đón được tay của cô: "Anh yêu em." Anh đột nhiên mở miệng nói.
Không tự chủ được, nước mắt Ân Tuyên Mai lại lần nữa rơi xuống, cô không biết tại sao mình lại trở nên thích khóc như vậy nữa, chỉ là đây nhất định đều là lỗi của anh.
"Đừng khóc nữa." Nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của cô, Đỗ Vũ Thần nhẹ giọng nói: "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, anh không hi vọng cứ nhìn em khóc cả đêm như vậy đâu!"
"Anh...... Anh đáng ghét." Ân Tuyên Mai ngượng ngùng cúi đầu.
"Anh đáng ghét, nhưng em lại yêu anh." Hôn cô, Đỗ Vũ Thần khàn khàn nói bên tai cô: "Cho nên hiện tại đừng nói chuyện nữa, hãy để cho anh yêu em thật tốt đi!"
Quả thật Ân Tuyên Mai không nói thêm một câu nào nữa, bởi vì cô say, say trong tình yêu dịu dàng của anh.
#Thanh Hưng: còn một hồi cuối ngắn ngắn nữa là kết thúc rồi ^_^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]