“ Đây là chuyện gì? Nàng đùa giỡn người như vậy rất vui sao?”Ngữ khí Long Đan Thanh lạnh đến dọa người.
“ Ta không đừa giỡn ngươi…..A! Ngươi làm cái gì vậy?”
Trong mắt Long Đan Thanh bắn ra một tia rét lạnh, vươn tay lần mò mép tóc nàng, quả nhiên phát hiện một tầng lá mỏng.
Tiếp theo, hắn dùng sức xé chiếc mặt nạ giả kia ra----
Là nàng?
Khuôn mặt của hoàn mỹ như tiên, đôi môi hoa hồng, đôi má đỏ ửng, thẹn thùng làm người ta phải thương tiếc, tóc dài đen nhánh, giống như hoa sen mới nở, mà lại thanh lệ thoát tục giống Bạch Liên.
“ Ta luôn cảm thấy giông như đã từng quen….. Thì ra là mít ướt bên hồ Ái” Hắn sớm nên đoán được.
Nàng muốn đưa tay đoạt lại, nhưng ngược lại lại bị hắn kéo vào ngực, gắt gao ôm.
“ Buông! Ngươi muốn làm gì?”
Nàng kinh hoàng bất an vùng vẫy.
“ Đem khuôn mặt mỹ mạo che lại cũng được, nếu không sẽ đưa tới anh mắt thèm muốn của nam tử trong thiên hạ….. Ta cũng không hy vọng nam tử trong thiên hạ mơ ước nàng.”
Tay hắn nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt như trẻ sơ sinh của nàng, nàng lại xoay mặt, trốn tránh đụng chạm của hắn.
“ Không nên đụng ta!”
“ Sao? Nụ hôn nóng rát của chúng ta trong lúc đó, nàng hẳn không phải đã quên chứ?”
Khóe miệng hắn cười lạnh, trong mắt lại bắn ra tia sát khí rét lạnh.
Nếu anh mắt có thể giết người, chỉ sợ hắn đã chém nàng thành tám mươi khối rồi.
“ Vô sỉ!”
Nàng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
“ Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bi-nguyen-rua/65142/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.