“A! Nhẹ một chút…”
Trong văn phòng đèn sáng trưng, Phương Thụy bị đặt nằm trên bàn làm việc, phía sau Lôi Khiếu đang không ngừng tiến xuất bên trong cậu.
“Nói không được thì cường bạo sao… A!” Phương Thụy khó khăn nói, bất giác kẹp chặt tiểu huyệt. “Chậm một chút!”
Đáp lại cậu, Lôi Khiếu càng di chuyển nhanh hơn. Anh hôn lên cổ cậu, vô cùng thân mật hỏi. “Bảo bối, thích chứ?”
“Anh đáng ghét, xấu xa…” Phương Thụy ngửa đầu, ngọt mềm kêu lên. “Em, em… A!”
Một trận run rẩy kịch liệt, hai người đồng thời xuất ra.
Phương Thụy thất thần nằm sấp trên mặt bàn, Lôi Khiếu ghé vào trên người cậu, cưng chiều hôn lên môi người yêu. “Bảo bối, thoải mái không?”
“Ưm…” Phương Thụy lơ đãng đáp lại.
Lôi Khiếu rút phân thân ra, lấy khăn trên bàn lau sạch thân thể Phương Thụy.
Phương Thụy dần dần phục hồi tinh thần, giọng khàn khàn nói. “Em còn chưa… tha thứ cho anh.”
Lôi Khiếu giấu cậu chuyện anh là Tổng giám đốc, thật sự quá đáng mà!
“Ngoan, tùy em trừng phạt.” Lôi Khiếu cười nhẹ dùng khăn lau sạch hạ thể cậu, động tác tuy dịu dàng nhưng lại đầy khiêu khích. Phương Thụy trừng mắt nhìn anh, mỗi ánh mắt đều mang vẻ phong tình mị hoặc.
“Bảo bối, lúc này đừng quyến rũ anh.” Lôi Khiếu hôn nhẹ lên khóe mắt Phương Thụy rồi dịu dàng giúp cậu mặc quần.
Qua một trận mây mưa, làn da cậu hơi phớt hồng dụ hoặc. Lôi Khiếu xoa mặt Phương Thụy, rồi cũng chỉnh trang lại quần áo của mình.
“Về nhà nhé?”
“Ừ.” Phương Thụy gật đầu, chống tay định đứng lên. “A!”
“Sao vậy?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-yeu-bi-mat-cua-tong-tai/1307183/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.