Chương trước
Chương sau
Quả nhiên ngày hôm sau, Phương Thụy gặp Lôi Khiếu ở ga tàu điện ngầm.
Cậu nhanh chân bước tới, hoàn toàn quên mất lời thề có chết cũng không đi tàu điện ngầm mình mới nói hôm qua.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng.” Lôi Khiếu mỉm cười gật đầu.
“Anh ăn sáng chưa?” Phương Thụy trong tay xách theo bánh trứng, có chút ngượng ngùng.
“Ăn rồi.” Lôi Khiếu cầm lấy cặp táp cho cậu.
“Tôi cầm cũng được mà.” Phương Thụy ngượng ngùng nói.
“Tôi giúp cậu cầm, mau ăn đi.”
“Nga.” Phương Thụy thấy trong lòng có chút ngọt, cẩn thận cắn một miếng bánh trứng. “Sáng anh ăn gì?”
“Sandwich và cà phê.” Lôi Khiếu nói ngắn gọn.
“Mỗi ngày anh đều tự làm bữa sáng sao?” Phương Thụy vừa ăn vừa hỏi.
“Ừ, nếu có thời gian tôi đều tự làm.”
“Oa, thật là lợi hại!” Phương Thụy tán thưởng nhìn anh. “Còn tôi đến rán trứng cũng chẳng xong.”
“Không sao, hôm nào tôi làm cho cậu ăn.” Lôi Khiếu lấy khăn tay giúp cậu lau miệng, Phương Thụy cả người đều choáng váng, quên luôn cả nuốt bánh trong miệng. Cái gì? Hôm nào… làm cho… tôi ăn sao?
Cậu có chút mơ hồ, ngay cả Lôi Khiếu lúc thúc cậu lên tàu cũng thấy khó hiểu.
Chờ Phương Thụy lấy lại tinh thần, tàu đã bắt đầu khởi hành. Lôi Khiếu lại tiếp tục che chở cho cậu như ngày hôm qua, cả khoang tàu chật ních toàn người đột nhiên trở nên không hề đáng ghét, đơn giản vì lúc này cậu được người kia cẩn thận che chở, rất yên tâm.
“Cảm ơn.” Phương Thụy nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn cái gì?” Rõ ràng tiếng Phương Thụy nói so với tiếng muỗi kêu không to hơn bao nhiêu, Lôi Khiếu vẫn nghe được, anh cúi nhìn đỉnh đầu đối phương, dò hỏi: “Tiểu Thụy?”
“Không có gì!” Phương Thụy vội vàng lắc đầu. “Tôi chỉ nghĩ, được đi tàu điện ngầm với anh, rất vui.”
Lôi Khiếu xoa đầu cậu, không nói gì, chỉ là trong mắt tràn đầy nhu tình.
Khi đến trạm, như thường lệ, Phương Thụy đi trước.
Lôi Khiếu nhìn chăm chú bóng lưng cậu bước vào công ty rồi mới chậm rãi đi vào.
“Chảo buổi sáng, Tổng giám đốc.” Thư ký xoay người chào anh.
“Chào buổi sáng.” Khẽ gật đầu, Lôi Khiếu bước vào văn phòng.
“Buổi sáng có Hội nghị thường kỳ với các quản lý, buổi chiều ngài sẽ bay sang Mỹ để đàm phán với Tập đoàn Smith. Tư liệu đã giao cho trợ lýChu, xin hỏi ngài còn gì phân phó?”
“Không có. Anh ra ngoài đi.” Lôi Khiếu nhu nhu mi tâm (phần giữa hai lông mày).
Sáng sớm chỉ lo ra ga tàu chờ Phương Thụy, thiếu chút nữa anh đã quên chuyện chiều nay phải bay sang Mỹ đàm phán. Có nên nói cho cậu không? Tuy rằng tối hôm qua hai người có nhắn tin, nhưng hình như đó là do Phương Thụy khách sáo với anh.
Tổng giám đốc đại nhân vốn luôn anh minh quyết đoán đột nhiên gặp phải cái nan đề. Suy nghĩ một lúc, điện thoại nội bộ sáng lên.
“Tổng giám đốc, trợ lý Chu đến rồi.”
“Để cậu ta vào.” Lôi Khiếu ho nhẹ một tiếng, nháy mắt phục hồi thần sắc lạnh lùng như thường lệ.
“Tổng giám đốc, tôi mới cùng Phó quản lý Hoàngcủa Phòng Quan hệ khách hàng nói qua, trước mắt giai đoạn một của kế hoạch phát triển đã sắp hoàn thành, lần đàm phán này bên ta chiếm ưu thế tuyệt đối.”
“Ừ.” Lôi Khiếu gật gật đầu. “Tự tin là chuyện tốt, nhưng cũng không được lơ là.”
Trợ lý Chu nghiêm túc nói: “Vâng.”
“Tư liệu chuẩn bị xong chưa? Còn thiếu gì không?”
Chu trợ lý thận trọng nói: “Đều chuẩn bị tốt cả, tùy thời có thể xuất phát.”
“Được rồi, hai giờ chiều ra sân bay.”
“Vâng.” Chu trợ lý khom người cúi chào anh rồi ra ngoài.
Phòng làm việc lần thứ hai trở nên vắng vẻ, Lôi Khiếu khe khẽ thở dài. Tình cảm xa lạ khiến lòng anh rung động, thậm chí chỉ cần từ trên lầu nhìn thấy Phương Thụy cũng trở nên kích động. Điện thoại mở lại đóng, đóng lại mở, đến khi thân máy nóng bừng lên, anh vẫn đắn đo không biết có nên nhắn tin cho Phương Thụy hay không.
Công việc bận rộn không cho Lôi Khiếu thời gian suy nghĩ nhiều, nhìn từng kiện công văn đặt trên bàn, anh hít sâu, quyết định chuyên tâm công tác.
Mình đi hai ngày, chắc cũng không có gì đâu?
Buổi tối tan tầm, Phương Thụy đi mà như nhảy ra khỏi công ty.
Từ lúc ra khỏi công ty, cậu hết nhìn đông lại nhìn tây, nhưng cho đến lúc tới ga tàu điện ngầm, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện (2 đứa mới gặp nhau có 3 lần thôi, nhận quen thuộc có sớm quá ko??? =.=).
Trần Thiên Luân hôm nay đặc biệt chăm chỉ khác thường, nhìn cậu như vậy, hiếu kỳ hỏi: “A Thụy, cậu tìm gì vậy?”
“Không có gì!” Phương Thụy lắc đầu.
“Thế nào lại không thấy?”
Trần Thiên Luân vỗ cậu. “Đừng giả vờ, nhìn cậu một bộ nhớ nhung mong đợi, đang đợi mỹ nhân nào đúng không?”
“Mỹ nhân nào?” Phương Thụy nhíu mày. “Đừng nói lung tung!”
“Vậy cậu nói thẳng ra xem nào!”
“Thực sự không có gì!” Khi xác định chắc chắn hôm nay sẽ không gặp được Lôi Khiếu, Phương Thụy vội vàng bước lên một đoàn tàu mới vào trạm. “Tàu tới rồi, không đôi co với cậu nữa.”
“Này!” Trần Thiên Luân đứng giữa sân ga giơ chân muốn đạp, hừ! Cái tên nhát gan này! Nhưng mà tàu đã đi rồi, hắn chỉ có thể đi tới bên kia ngồi xuống. Ngày mai nhất định phải hỏi cho rõ ràng, hừ!
Khi tàu đi qua đường hầm, Phương Thụy bám vào tay vịn, ngực có chút thấp thỏm chờ mong.
Không biết hôm nay có gặp được Lôi Khiếu ở cổng ga nữa không? Bất quá hôm qua mình đã mời anh ta ăn cơm, cũng coi như trả hết nợ rồi đi? Nếu hai bên không thiếu nợ nhau, người kia chờ mình làm cái gì?
Phương Thụy một hồi hưng phấn rồi lại lo lắng, thiếu chút nữa xuống lỡ trạm.
Chờ lúc cậu mờ mịt theo dòng người ra tới ngoài trạm, trong lòng dường như có chút mất mát.
Ở chỗ đèn đường ngày hôm qua Lôi Khiếu chờ cậu cũng không có, đưa mắt nhìn quanh một hồi đều không thấy. Phương Thụy tự an ủi rằng hôm nay Lôi Khiếu tan sở muộn. Cậu mượn cớ đó dạo qua dạo lại sân ga một vòng, qua nửa giờ sau nhưng vẫn không thấy bóng anh xuất hiện.
Hai bờ vai Phương Thụy trong nháy mắt rũ xuống. Quả nhiên là tự mình đa tình a…
***
Cả đêm ngủ không tròn giấc, hôm sau đi làm trông cậu phờ phạc.
Trần Thiên Luân mỉm cười hỏi: “Sao vậy A Thụy? Hôm qua đánh trận cả đêm?”
“Cả đêm cái đầu cậu!” Phương Thụy tức giận nói.
“Oa, thật nóng tính nha! Quả nhiên là không được thỏa mãn!”
Phương Thụy trừng mắt liếc cậu ta, vùi đầu vào làm việc.
Cảm thấy Phương Thụy hôm nay là lạ, Trần Thiên Luân thông minh thức thời không trêu cậu nữa, không khí làm việc vốn luôn ầm ĩ náo nhiệt đột nhiên có chút quỷ dị. Trưởng phòng Đinh Thiếu Ngạn ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phương Thụy.
From Ngạn: [Hôm nay tâm trạng cậu không tốt sao, gặp chuyện gì à?]
Khung chat MSN không ngừng lóe ra, Phương Thụy nhìn một cái, lập tức nở nụ cười.
[Cảm ơn, chỉ là ngủ không đủ thôi.]
From Ngạn: [Như vậy thì được rồi, làm việc tốt nhé.]
[Vâng! Thưa sếp!]
Được cấp trên cổ vũ động viên, Phương Thụy nhanh chóng tập trung tinh thần vào làm việc. Mặc kệ cậu có xem trọng Lôi Khiếu hay không, kỳ thực cũng chỉ là gặp gỡ một người xa lạ, không phải sao?
Ca làm việc buổi sáng kết thúc, Trần Thiên Luân nhanh nhẹn xông ra ngoài. Phương Thụy từ chối lời mời của đồng nghiệp, một mình cầm cặp ***g cơm tìm đến căn cứ bí mật của riêng mình.
Nhìn cây cối xanh tươi, tiếng nước chảy róc rách xung quanh dần dần an ủi tâm tình của cậu.
“Này, biết gì chưa? Tổng giám đốc đi Mỹ rồi!”
“A? Thật sao? Từ bao giờ?”
“Mới hôm qua, tôi tận mắt thấy tổng giám đốc bước lên xe công ty mà.”
“Đúng đúng, còn có trợ lý Chu đi cùng!”
“Oa, trợ lýChu cũng rất đẹp trai nha!”
“Này! Mấy chuyện đó cũng không quan trọng!”
“Thế cái gì mới là quan trọng?”
“Quan trọng là — con hồ ly tinh phòng Quan hệ khách hàng cũng đi cùng!!!”
“A! Cái gì? Nữ nhân này cũng thật không biết xấu hổ, chẳng lẽ phải theo tận sang Mỹ giúp tổng giám đốc làm ấm giường sao?”
“Ôi, Tiểu Huệ, đừng nói khó nghe vậy! Loại phụ nữ như Phó quản lý Hoàng chắc chắn sẽ khiến Tổng giám đốc thấy chướng mắt!”
“Tôi chỉ thay Tổng giám đốc lo lắng thôi!”
“Quả nhiên là ân cần chu đáo, từ bao giờ cô thay tổng giám đốc lo lắng mọi chuyện vậy? Sắp thành phu nhân tổng giám đốc rồi sao?”
“Nha, cô đừng có nói bậy!”
Một trận buôn chuyện đùa giỡn nhanh chóng qua đi, căn cứ bí mật dần yên tĩnh như lúc đầu.
Tổng giám đốc… Phương Thụy ngẩng đầu ngưỡng mộ, ước mơ không bao giờ thành sự thật a!
“A Thụy, hôm nay tụ tập, không được vắng mặt đó!” Trần Thiên Luân nháy mắt.
Phương Thụy gật đầu, đã là cuối tuần rồi, bình thường ở nhà cũng nhàn rỗi, không bằng đi cùng giúp vui. “Hôm nay đi đâu?”
“A, chắc là đi ăn đồ Nhật!” Trần Thiên Luân trông như sắp chảy nước miếng. “Bữa trưa nên ăn ít một chút.”
“Ăn nhiều một chút mới đúng chứ!” Phương Thụy lắc đầu, mỗi lần ăn đồ Nhật cậu đều ăn không đủ no.
“Vậy trưa nay có muốn cùng tôi đi quán mì không?”
“Hừ! Lại nữa rồi!”
“A Thụy hảo huynh đệ, cậu giúp tôi một chút đi!” Trần Thiên Luân chắp hai tay nói.
“Này, đừng nói hai ngày nay cậu toàn ăn ở mấy nhà hàng hạng sang đấy nhé? Thẻ tín dụng hết tiền rồi?”
Trần Thiên Luân không biết xấu hổ gãi đầu. “Vẫn còn một khoản nữa chưa trả hết!”
“Thật không chịu nổi cậu!”
“Đang nói chuyện gì vui vậy?” Đinh Thiếu Ngạn cầm tách cà phê đi tới.
“Trưởng phòng, bên cạnh công ty có một quán mì, anh từng vào đó bao giờ chưa?” Trần Thiên Luân nịnh nọt nói.
“Chưa a.” Đinh Thiếu Ngạn nhấp một ngụm cà phê, cười nói: “Thế nào, ăn ngon lắm hả?”
“Đương nhiên rồi! Phương pháp chế biến là độc nhất vô nhị, mì ở đó vừa ngon vừa giòn, lại còn…”
“Vừa ăn vừa được ngắm mỹ nhân!” Phương Thụy cướp lời Trần Thiên Luân, nhún vai.
“Ai nha, A Thụy, đừng nói như vậy, vừa ăn mì ngon vừa được ngắm mấy em xinh tươi không phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”
“Đúng thế, giá cả cũng thật đắt nha.”
“Trưởng phòng, anh đừng nghe A Thụy nói bậy, buổi trưa cùng ăn nhé?”
Đinh Thiếu Ngạn nhịn cười, quay sang Phương Thụy hỏi: “Cùng đi chứ?”
Phương Thụy nhìn hai người, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi!”
Quả nhiên đúng như tên gọi, các nhân viên phục vụ trong quán đều là mỹ nhân xinh đẹp.
Có nhiều mỹ nữ như vậy, việc buôn bán đương nhiên rất thuận lợi. Vừa ngon miệng lại vừa no mắt, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện. Tuy rằng giá cả hơi cao một chút, nhưng mấy nam viên chức ở gần đó vẫn ngày ngày đến ăn.
“Đến đến, hai người ngồi đi, tôi đi gọi mì.” Thật vất vả tìm được một cái bàn còn trống, Trần Thiên Luân mời họ ngồi xong, chính mình chạy đi gọi món.
Phương Thụy đảo mắt nhìn, quả nhiên thấy một mĩ nhân bộ dáng xinh đẹp, khó trách Trần Thiên Luân lộ ra một bộ dáng sắc lang: “Cái tên Sắc Luân này!”
Đinh Thiếu Ngạn ngồi bên cạnh cậu cười nói: “Lần đầu tiên thấy Trần Thiên Luân năng động như thế, ở công ty cứ như mễ trùng (sâu lười ấy =.=).”
Phương Thụy ngượng ngùng, nhịn không được thay Trần Thiên Luân nói tốt: “Kỳ thật A Luân làm việc rất chăm chỉ.”
Đinh Thiếu Ngạn gật đầu: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”
Phương Thủy đành mỉm cười làm lành.
Rất nhanh, mì đã đươc bưng ra. Nữ phục vụ đem đồ ăn lên cũng rất xinh, Trần Thiên Luân còn nhân tiện sờ tay người ta một chút. Phương Thụy nhìn động tác tùy tiện của cậu ta, lặng lẽ đem cái ghế dịch sang bên cạnh một chút, cái tên Sắc Luân này, đi đến đâu mất mặt đến đấy!
Đinh Thiếu Ngạn chậm rãi ăn mì, còn khen không dứt miệng.
“A?” Phương Thụy thấy kỳ quái, quán này cậu từng tới một lần, đồ ăn cũng bình thường thôi.
“Cậu thử xem, dưa chuột muối rất ngon.” Đinh Thiếu Ngạn dùng thìa xúc cho cậu, sau đó nhìn cậu đầy mong chờ: “Thế nào?”
Phương Thụy bỏ vào miệng nhai một chút, một lát mới chậm rãi nói: “Thực sự không tồi nha!”
”Oa, hai người đều thấy ngon đúng không?” Trần Thiên Luân đắc ý cười nói: “Tôi muốn ăn nữa!”
“Này!” Phương Thụy vội vàng kêu lên, nhưng động tác của Trần Thiên Luân rất nhanh, nháy mắt đã chạy ra chỗ khác. Kỳ thực Phương Thụy nghĩ món đó thật ra cũng không ngon như vậy, chỉ là khen cho có lễ mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.