Chương trước
Chương sau
o

“Vậy xin anh chờ năm phút.” Phục vụ tỉnh táo nói, “Em sẽ trở lại phục vụ anh trong năm phút ạ.”

Nói xong cậu ta lập tức xoay người, bước nhanh rời đi.

Đến mức ấy cơ à?

Khả năng chịu đựng kém thế.

Chỉ ăn một bữa cơm với điện thoại thôi mà, ít thấy thì lạ nhiều, còn không cho người ta yêu đương hẹn hò với game nữa?

Lịch Duyệt Tinh bĩu môi nhìn bóng lưng biến mất vội vàng trong đám người của cậu phục vụ. Hắn chẳng xem trọng năm phút của đối phương, dứt khoát cầm đũa nhúng hết đồ ăn trên bàn vào nồi.

Nhưng còn chưa nấu được hai phút, cậu phục vụ rời đi ban nãy lại bước nhanh trở về. Lần này, cậu ta ngẩng đầu ưỡn ngực, nụ cười bình tĩnh, từ sợi tóc tới đầu ngón tay đều tỏa ra sự tự tin tuyệt đối.

Cậu ta cứ thế sải bước tới trước mặt Lịch Duyệt Tinh, đặt màn hình di động (1) vào mặt bàn đối diện hắn.

Cậu ta ân cần quan tâm: “Thưa anh, chúng em để ý thấy người yêu của anh đang ở trong một không gian khá là chật hẹp, sợ là không thể tận hưởng hoàn toàn bữa cơm này, thế nên chúng em mang cho anh một chiếc màn hình di động, có thể chiếu hình ảnh trong điện thoại lên màn hình, như thế, anh có thể trao đổi trực tiếp và rõ nét với người yêu của anh hơn ạ.”

Lịch Duyệt Tinh trợn trừng mắt như con chó đần.

Chưa hết, phục vụ lại lấy ra một chiếc túi nhỏ trong suốt từ túi áo, hiển nhiên là túi chống thấm nước rất bình thường cho điện thoại, vào miệng cậu ta cũng thành ba hoa chích chòe: “Còn đây, đây là tạp dề chúng em làm riêng cho người yêu của anh, mặc chiếc tạp dề này vào, người yêu anh sẽ không bị dính bẩn.”

Lịch Duyệt Tinh tiếp tục trợn trừng mắt như con chó đần.

Hắn trơ mắt nhìn phục vụ vừa nói chuyện vừa thành thạo mở màn hình giúp mình, trình chiếu xong, lại bỏ di động của hắn vào túi chống nước, cuối cùng để yên trên một chiếc giá đỡ điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn.

Làm xong hết thảy, cậu phục vụ lại hỏi hắn: “Anh còn cần gì không ạ? Nếu không có…”

Lịch Duyệt Tinh cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của mình: “Không. Tôi có một câu hỏi.”

Phục vụ: “Gì ạ?”

Lịch Duyệt Tinh: “Các cậu có tính phí dịch vụ không?”

Phục vụ bật cười: “Dạ không dạ không, anh đừng hiểu nhầm, tất cả dịch vụ của chúng em đều miễn phí ạ.”

Lịch Duyệt Tinh nói đúng sự thật: “Nên thu phí đi, vậy mới không phá thị trường.”

Anh bạn à, trước đấy là tôi ngu ngốc, vẫn là các cậu lợi hại!

Trò chuyện xong, Lịch Duyệt Tinh đuổi cậu phục vụ còn muốn nhúng lẩu thay hắn, bắt đầu bữa tối lẩu hai người với Túc Minh Khiêm.

Không nói chứ, sau khi chiếu game lên màn hình di động, nhóc tí hon trông to hơn nhiều, đúng là có cảm giác hơn.

Chỉ tiếc cái là nếu muốn tương tác với bé con thì vẫn phải sử dụng màn hình điện thoại, mà điện thoại lại ở trong túi chống nước, không tiện lắm.

Lịch Duyệt Tinh dứt khoát mặc kệ, cùng bé con nhà mình, một trong một ngoài game ăn cơm, thưởng thức món ngon.

Quá trình hưởng thụ khá là ngắn ngủi.

Khi Lịch Duyệt Tinh tiêu diệt gần như nửa số đồ ăn trên bàn thì không ăn nổi nữa. Thế là hắn đẩy bát đĩa sang một bên, chỉ lấy ít hoa quả ở khu vực tự phục vụ, chậm rãi ăn hai miếng.

Cũng chính lúc ấy, cậu bạn phục vụ kia lại tới, còn đẩy theo một chiếc xe đẩy nhỏ. Trên xe đặt hai món đồ, một là bánh ga-tô red velvet hình trái tim, một là máy ảnh kỹ thuật số.

Cậu ta nở nụ cười chân thành: “Anh ăn xong rồi ạ?”

Lịch Duyệt Tinh: “Ừ, hòm hòm rồi.”

Phục vụ: “Là thế này ạ, bởi hôm nay là bữa tối ánh nến của anh và người yêu, nên phía nhà bếp của chúng em đặc biệt chuẩn bị một phần bánh ga-tô nhỏ cho hai người, chúc các anh tâm đầu ý hợp, hạnh phúc mỹ mãn.”

Biết ăn nói ghê.

Có phải là do lâu quá rồi mình không ra khỏi nhà không?

Bây giờ yêu cầu của xã hội với phục vụ đều cao như vậy hả?

Lịch Duyệt Tinh shh một tiếng: “Cảm ơn các cậu nhé.”

Phục vụ bê bánh ga-tô red velvet tới giữa Lịch Duyệt Tinh và màn hình.

Tiếp đó cậu ta lại bày tỏ: “Vì đây là lần đầu tiên chúng em đón tiếp vị khách đặc biệt như anh, nên nếu được, chúng em hy vọng chụp một bức ảnh cho anh và người yêu anh làm kỷ niệm, có được không ạ?”

Hả?

Lịch Duyệt Tinh khá là nhạy cảm với chuyện lộ mặt, đang định từ chối thì lại nghe phục vụ giải thích.

“Chúng em không chụp chính diện anh đâu ạ, cũng sẽ làm mờ nội dung màn hình, tuyệt đối không để lộ bất cứ sự riêng tư của anh và người yêu anh”

Thôi được.

Cậu nói hết rồi còn đâu.

Nể việc đối phương phục vụ mình đến mức há hốc mồm, Lịch Duyệt Tinh không từ chối nữa, chỉ nói: “Được. Nhưng tôi phải nói với bạn nhà tôi một tiếng đã.”



Phục vụ vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười hơi rạn nứt: “Tất nhiên ạ.”

Trong khi nhìn nhau, cả hai cùng nghe thấy một tiếng than thở từ đáy lòng.

Nhìn trình độ nhập vai của thằng cha này, rõ là sống thành phường diễn sâu rồi.

Lịch Duyệt Tinh lấy điện thoại của mình ra khỏi túi chống nước, hắn chụp cái bánh red velvet rồi gửi ảnh cho Túc Minh Khiêm.

Lịch Duyệt Tinh: “Gặp được người tốt. Tôi bảo tôi ăn cơm với người yêu, thế mà bọn họ còn tặng cả bánh ga-tô.”

Túc Minh Khiêm: “…”

Túc Minh Khiêm vừa mới ăn lẩu xong, đang uống nước xém bị sặc: “Khụ khụ khụ…”

Lịch Duyệt Tinh sốt sắng: “Sao thế? Bị sặc à? Cẩn thận chứ!”

Túc Minh Khiêm: “Không, không sao.”

Trái tim cậu thắt lại, tinh thần cũng căng thẳng, mỗi một chỗ trên người đều căng cứng.

Lời bóng gió của Tây Mộc gần như đã đạt đến mức chỉ rõ, cô ấy biểu đạt rõ ràng quá, mình, mình…

Cậu vô cùng căng thẳng, càng muốn nói gì đó thì đầu càng trống rỗng, cứng đờ một lúc, cậu dè dặt: “Thế chắc là bởi Tây Mộc rất đáng yêu…”

Trả lời xong, Túc Minh Khiêm vẫn không hề thả lỏng, cậu càng căng thẳng hơn, nín thở tập trung, chờ câu trả lời của Tây Mộc.

Lòng cậu quả thực như một cuộn đay rối.

Quấn rịt vào nhau, không có đầu mối.

Ai cơ?

Học được cách khen mình rồi.

Bé con đúng là một cục cưng thông minh!

Lịch Duyệt Tinh vui lắm, hắn nhướn mày, nhập một câu: “Bé cưng nói đúng, tôi ai gặp cũng thích.”

Gửi xong câu này, hắn chợt phát hiện.

Sự im lặng kéo dài.

Nhóc con trong game cũng quay lưng về phía hắn.

Cũng chầm chậm -1.

Lịch Duyệt Tinh: “???”

Thế này là sao…

Thôi được rồi, thiện cảm âm lúc nào cũng tới không chuẩn bị trước, đừng sợ, quen rồi.

Lịch Duyệt Tinh gửi tin nhắn cho nhóc con trong game xong, rồi bảo người của Haidilao chụp ảnh, cuối cùng bước lên con đường về nhà viết truyện. Thấm thoát, bốn giờ chiều đã biến thành bảy rưỡi tối.

Trên con đường tập trung viết truyện, luôn xuất hiện đủ thứ trở ngại mà bạn không thể nào tưởng tượng nổi…

Từ đây về đến nhà còn nửa tiếng.

Nửa tiếng, Lịch Duyệt Tinh không hề hoang phí. Hắn nhớ chuyện nhóc tí hon muốn đọc bình luận, tiện tay chụp màn hình khu thảo luận cho nhóc con xem, còn chưa chụp hai tấm, bóng thoại trong game đã nhảy ra.

Túc Minh Khiêm thắc mắc: “Bọn họ nói “Không có chuyện gì xảy ra hết” nghĩa là sao, hôm nay có chuyện gì à?”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Vì sao AI có thể nhạy bén như thế chứ…

Hắn giải thích sơ sơ chuyện mình quên cập nhật cho nên ra thêm một chương, vừa dứt lời chưa được hai giây, trên màn hình đã bật ra một cái bóng thoại to bự.

Túc Minh Khiêm rất nghiêm túc: “Tây Mộc, tôi biết bạn quên cập nhật sáng nay là vì tôi, tôi rất cảm ơn bạn. Nhưng bạn không nên làm vậy. Công việc là trụ chống quan trọng của cuộc đời bạn, bạn không nên tùy tiện phá hỏng trụ chống của mình. Nếu đã hẹn với khách hàng thì không được tới muộn, dù chỉ một giây một phút. Bạn có trách nhiệm với công việc, chính là có trách nhiệm với chính bạn… Bạn hiểu không?”

Lịch Duyệt Tinh: “… Tôi hiểu rồi.”

Túc Minh Khiêm: “Tôi sẽ để ý thời gian cập nhật của bạn.”

Lịch Duyệt Tinh: “… Tôi hiểu thật rồi mà.”

Túc Minh Khiêm: “Tôi muốn biết nhiều hơn về việc viết truyện của bạn. Lần này không phải nội dung và bình luận, mà là kế hoạch sáng tác, số lượng bản thảo, tần suất cập nhật chương mới của bạn.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Bé con tôi biết không đời nào nghiêm khắc như vậy!

Vất vả lắm, cuối cùng cũng đến nhà.



Lịch Duyệt Tinh vừa mới thảo luận nhân sinh với nhóc tí hon trong game không dám làm biếng nữa, đến áo cũng chẳng thay mà ngay lập tức ngồi vào trước máy tính gõ chữ với cảm xúc mãnh liệt.

Một buổi tối, năm nghìn cảm xúc mãnh liệt.

Viết xong năm nghìn thì đã hơn một giờ.

Lịch Duyệt Tinh ngủ muộn hơn bình thường vọt vào tắm như đi đánh giặc, rồi gục xuống chiếc giường mềm mại.

Hắn vùi đầu vào gối, ngáp một cái thật dài trong đêm đen, nhắm mắt lại.

Cơn buồn ngủ ập tới, giữa lúc mơ mơ màng màng, không hiểu sao trong đầu Lịch Duyệt Tinh lại nảy ra hai câu nói ban ngày hắn nghĩ tới.

Tác phẩm, tao đã luôn yêu mày sâu đậm.

Con yêu, từ đầu tới cuối ba không thể nào dứt bỏ con.



Nếu muốn cả hai chung sống hòa bình.

Thì ép khô tôi đi.

***

“Tít tít”

“Tít tít tít”

“Tít tít tít tít”

Tiếng tít tít từ xa tới gần, càng lúc càng vang, Lịch Duyệt Tinh chầm chậm tỉnh dậy từ cơn mơ.

Hắn mờ mịt nhìn lên trần nhà, trở tay đập, đập trúng chiếc điện thoại om sòm không ngừng. Hắn cầm điện thoại lên xem, mới hơn chín giờ sáng, người trong nhóm không biết lên cơn điên gì mà @ hắn miết.

Hắn híp mắt, mở nhóm ra, nén giận lướt nhóm chat, phát hiện…

Đản Định Tự Nhiên: @Tiêu Đường Tây Mộc, công công, không ngờ ông lại là công công như thế.”

Thập Linh Lăng: “@Tiêu Đường Tây Mộc, Tây Mộc à, ông hot rồi.”

Tác Nhậm: “@Tiêu Đường Tây Mộc, tôi phục ông luôn, chơi hẳn cả website tin tức xã hội trên điện thoại.”

Mưa Gió Giữa Kẽ Tay: “@Tiêu Đường Tây Mộc, ông và màn hình của ông cùng nhau debut rồi, rốt cuộc trong điện thoại của ông giấu bao nhiêu thứ không thể diễn tả, khiến phục vụ người ta hiểu lầm thành ra vầy hả?”

Lịch Duyệt Tinh không hiểu ra sao: “Mấy ông xàm xí gì đấy, sao tôi chẳng hiểu gì ráo?”

Đản Định Tự Nhiên gửi ảnh: “[ảnh chụp.jpg] Người trong đây là ông đúng không?”

Bức ảnh nhảy lên màn hình.

Chỉ thấy trong nhà hàng lẩu sáng lờ mờ, một miếng bánh ga-tô red velvet hình trái tim lặng lẽ tỏa sáng trong lỗ ống kính, bên trái nó là một người đàn ông lộ non nửa sườn mặt, bên phải là một chiếc màn hình. Tất cả đều được bao trùm trong ánh sáng mờ ảo, nhìn không rõ lắm, song điều này lại làm nổi bật vẻ tĩnh lặng quyến rũ của bức ảnh này…

Cái đền đệt?

Lịch Duyệt Tinh giật nảy mình, nháy mắt tỉnh táo, hắn xoay người ngồi dậy từ trên giường, đánh chữ hỏi: “Đâu ra đây? Làm sao các ông thấy tấm ảnh này?”

Đản Định Tự Nhiên: “Không chỉ bọn tôi thấy mà đồng bào toàn Weibo đều có thể thấy. Bây giờ nó vẫn đang top 1 hot search đây nè.”

 Lịch Duyệt Tinh lập tức mở Weibo, vào khu tìm kiếm, trông thấy hot search đầu tiên:

#tình yêu 2D Haidilao#

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Hắn lại nhấp vào tag hot search, liếc cái thấy Weibo mà blog chính thức của Haidilao đăng vào tám giờ tối qua.

@Haidilao

[cp] Hôm nay, một cặp tình nhân đặc biệt đã ghé thăm nhà hàng Haidilao, chúng tôi may mắn được mang đến cho vị khách và người yêu hoạt hình của anh ấy sự phục vụ chân thành cùng lời chúc tốt đẹp nhất. Thông qua màn hình di động, nhân viên của chúng tôi đã giúp khách hàng thoát khỏi giới hạn của điện thoại, mặt đối mặt ăn tối với người yêu hoạt hình của mình. Đây là một khám phá đa dạng hơn về mô hình phục vụ của Haidilo. Haidilao hứa rằng, chúng tôi sẽ cùng bạn theo đuổi từng cung bậc cảm xúc [cp]

[Vị khách và người yêu hoạt hình của anh ấy.jpg][Chỉ riêng món ngon và tình yêu là không thể phụ lòng.jpg]

o

Chú thích:

(1) Màn hình di động hay màn hình xách tay, có khả năng trình chiếu hình ảnh từ máy tính, điện thoại

o

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.