Chương trước
Chương sau
o

Im lặng.

Nghẹt thở.

Im lặng xen lẫn nghẹt thở.

Lịch Duyệt Tinh không tin nổi thứ mình nhìn thấy, hắn vô thức dụi mắt, nhìn màn hình một lần nữa. Song bất kể coi đi coi lại mấy lần, văn bản lạnh như băng vẫn không hề thay đổi.

Hắn chính là người chơi khốn nạn dụ dỗ người yêu tốt bụng.

Lịch Duyệt Tinh ngẩn cả người, quên khuấy luôn cả câu chửi ba chữ, hắn gõ thẳng vào khung tán gẫu: “Mày —— “

Túc Minh Khiêm: “?”

Bóng thoại nho nhỏ theo sát nhảy ra.

Túc Minh Khiêm đọc hết chữ trong màn hình, cảm giác được sự kích động của Lịch Duyệt Tinh, cậu quan tâm hỏi: “Sao thế?”

Gay rồi, không cẩn thận gửi nhầm chỗ…!

Lịch Duyệt Tinh lập tức bò về từ vực thẳm phẫn nộ. Hắn yên lặng rút tay khỏi bàn phím, hít sâu một hơi, tiếp đó quay trở lại nhìn bức thư, muốn tìm phương thức liên lạc với người làm game.

Đáng tiếc không có.

Bức thư hệ thống này không có lựa chọn hồi âm.

Tìm khắp danh bạ trong hòm thư cũng chỉ có cái 001, chính là Túc Minh Khiêm.

Lịch Duyệt Tinh chịu thua.

Con game này nhận định nó sẽ chỉ ăn chửi, nên không dám mở cả cách liên lạc?

Bỏ đi.

Không sao.

Một đời phiên bản một đời lừa lọc, đời đời phiên bản khiến người điên.

Quen là được rồi.

Mình có thể nằm ngửa hưởng thụ.

Lịch Duyệt Tinh an ủi bản thân thành công, bình tĩnh tắt thư đi, giả vờ mình không trông thấy phần nhật kí cập nhật này.

Sau đó hắn nặn ra một nụ cười mỉm, tiếp tục gõ chữ, đáp lại sự quan tâm trước đấy của nhóc tí hon: “Không có gì, thấy quảng cáo 11.11 nên khủng hoảng quá mức thôi.”

Túc Minh Khiêm nghi ngờ: “Khủng hoảng?”

Từng câu từng chữ của Lịch Duyệt Tinh nói lên nỗi lòng của người tiêu dùng: “Rõ ràng chẳng cần mua gì, lại thấy sợ phải mua hết mọi thứ.”

Túc Minh Khiêm không rõ: “Vậy là bạn muốn mua hay không muốn mua?”

Lịch Duyệt Tinh giải thích: “Là tôi lười mua, đồ nhiều quá hoa cả mắt, chờ tới lúc thật sự cần rồi lại tính; nhóc thì vẫn phải mua, bởi vì hội trường này không mở lâu, phải nắm bắt cơ hội, mua nhiều thứ cần thiết cho hiện tại và tương lai.”

Túc Minh Khiêm lắc đầu từ chối: “Bây giờ tốt lắm rồi, tôi không thiếu gì cả, khỏi cần nhọc lòng.”

Lịch Duyệt Tinh uốn nắn: “Không, nhóc thiếu nhiều thứ lắm. Mấy cái đồ tươi sống bách hóa, trang phục thì không nói làm gì, dù sao tới lúc đó thấy cái gì thì mua cái nấy. Trên tờ rơi còn có một thứ khiến tôi rất để ý, chính là buổi tối 11.11 mở cửa hội trường chỉ có ba dấu hỏi, tôi đang nghĩ có khi nào trong đó bán vài đồ vật đặc biệt gì không… Nếu quả thật có thứ giống vé máy bay, đập nồi bán sắt cũng phải mua.”

Nói là có thể, thực ra khả năng gần 100%.

Dù sao hệ thống cợt nhả vậy đấy.

Lịch Duyệt Tinh đã khám phá mọi thứ của con game này.

Nói xong, hắn chờ nhóc tí hon đáp lại, không biết vì sao, nhóc con trong game đột nhiên không nói lời nào.

Lịch Duyệt Tinh nghi hoặc, gửi một dấu chấm hỏi. Sau đó hắn thấy bóng thoại xuất hiện từ trên đầu nhóc tì.

“… Cảm ơn bạn”

Một câu trả lời chẳng bất ngờ tẹo nào.

Ầy, bé con cái gì cũng tốt, chỉ là khách sáo quá.

Mình đâu muốn nhóc cảm ơn mình chứ.

Chỉ muốn nhóc mừng rỡ, nhảy dựng lên ôm lấy mình cho mình một cái moah moah thôi.

Ừm… Chắc là vẫn do độ thiện cảm chưa đủ cao.

Lịch Duyệt Tinh tiếc hùi hụi gõ chữ: “Đừng nói cảm ơn, tôi đâu cần nhóc cảm ơn, moah moah cái nào~”

Chữ viết xuất hiện trên màn hình.

Nhóc tí hon đối mặt với màn hình không nhúc nhích, như thể đã hóa thành tượng.

Thế nhưng.

“…”

“…”

“…”

Ba cái dấu chấm lửng, từng cái một nhảy ra khỏi đầu nhóc tí hon.

Lại nữa.

-1-1-1-1-1-1-1-1



-1 ùn ùn ùa tới.

Hệ thống thành thật tiết lộ đầy đủ nội tâm dao động dữ dội của nhóc tì ngay dưới mắt Lịch Duyệt Tinh.

Giờ đây, Lịch Duyệt Tinh lại yêu hệ thống sâu lắng.

Bắt nạt nhóc tí hon một hồi, Lịch Duyệt Tinh đã hài lòng thỏa dạ. Hắn bắt đầu đánh chữ, định bụng dùng lời ngon tiếng ngọt gián đoạn độ thiện cảm giảm liên tục này.

“… Moah”

Một bóng thoại nhảy ra.

Sau bóng thoại còn dẫn theo cái đuôi nho nhỏ.

+1.

Lịch Duyệt Tinh: “!!!”

Niềm vui luôn tới bất ngờ thế đấy!

Mặc dù chỉ có một chữ nhưng anh biết nhóc yêu anh!

Lịch Duyệt Tinh bị niềm hạnh phúc to lớn đập trúng, nhưng hắn không lạc lối mà bình tĩnh tỉnh táo, nhanh tay nhanh mắt, chụp màn hình cái tách, lưu giữ hình ảnh có thể chứng minh một cách hoàn hảo nhóc tí hon “miệng nói không nhưng cơ thể lại rất thành thật”.

Sau đó hắn bắn đầu gõ chữ, bày tỏ tất cả sự phấn khởi bằng con chữ:

“Moah moah moah moah moah moah moah moah moah moah moah moah moah moah! Cục cưng ơi tôi yêu nhóc!”

Màn hình lại một lần nữa trung thành hiện lời của đối phương.

Túc Minh Khiêm chỉ liếc cái đã rối rắm nghiêng đầu đi.

Đáng tiếc màn hình hiện ở trước mắt Túc Minh Khiêm, cho nên bất kể cậu quay đầu sang hướng nào màn hình đều như hình với bóng. Tình huống này bình thường thì tiện, vào lúc này lại hết sức vô lại.

… Đúng là quá đáng y chang Tây Mộc.

Túc Minh Khiêm thầm hít một hơi, thẳng thừng nhắm mắt lại, không nhìn gì hết.

Cậu thôi miên bản thân.

Mình không thơm.

Không hề luôn.

Chỉ moah thôi.

Moah một cái thôi.

Đồ rơi xuống đất cũng kêu moah một tiếng mà.

… Nhưng Tây Mộc nói yêu mình.

… Chuyện này thật sự nhanh quá.

Mình phải tìm thời gian trao đổi nghiêm túc với Tây Mộc, nói với cô ấy, hai đứa cần phải tìm hiểu nhau nhiều hơn, mình mới có thể cho cô ấy một câu trả lời chính thức. Dường như cô ấy khá là quan tâm mình, nỗ lực rất nhiều vì mình, mình phải nói rõ ràng chuyện này với cô ấy.

Túc Minh Khiêm im lặng nghĩ.

Nhưng chờ qua hôm nay rồi hẵng giải quyết.

Có vẻ như bây giờ cô ấy đang vui lắm.

Nay mà nói thì cụt hứng quá.

Túc Minh Khiêm lại mở mắt ra. Cậu giả vờ không nhìn thấy dòng chữ trên màn hình, tìm để tài khác, thử kéo cuộc đối thoại của cả hai trở về quỹ đạo: “Tây Mộc…”

Màn hình: “Nhóc nói đi nhóc nói đi~”

Túc Minh Khiêm sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Tờ rơi 11.11 nhắc nhở cậu, đã tới lúc thêm phần kiếm nhiều tiền hơn vào bảng nhiệm vụ rồi. Mà muốn kiếm tiền, không thể nghi ngờ trồng trọt là một công việc có tỷ suất giá thành quả cực thấp, cho dù bí đỏ ở đây ba ngày chín một lần cũng không ổn. Cậu dự định tâm sự chuyện này với Tây Mộc: “Tôi cảm thấy, trồng bí đỏ không có giá lắm…”

Màn hình: “Vậy thì khỏi trồng, dù sao cũng chẳng được bao nhiêu~”

-1.

Túc Minh Khiêm kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta nên tìm ngành công nghiệp có hiệu suất chi phí cao hơn. Bất kể thời điểm nào, trồng trọt đều không phải ngành kinh doanh có lãi, bởi nó có hàm lượng kỹ thuật thấp, tôi…”

Màn hình: “Bé cưng không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu, tôi sẽ nuôi nhóc~”

-3!

Túc Minh Khiêm trả lời nghiêm túc: “Tây Mộc, tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của bạn trong suốt thời gian qua, nhưng bạn không có trách nhiệm phải nuôi tôi. Tôi cũng hy vọng có thể tự chăm sóc bản thân.”

Màn hình nhấp nháy, một emoji đầu đầy dấu chấm hỏi được gửi tới, tiếp đó là chữ viết.

Màn hình: “Bé con, nhóc nói vậy là định rời khỏi tôi sao? Tôi đã làm gì sai?”

Đúng là không có cách nào giao tiếp!

-10 to tướng!

Túc Minh Khiêm rất tức giận, thậm chí nói không biết lựa lời: “Bạn không làm gì sai hết. Sai lầm duy nhất chính là quá săn sóc tôi! Mà bạn mới là người phải được chăm sóc kìa, tại sao bạn không hiểu điều này chứ?”

Cậu nói xong rồi.

Màn hình màu trắng bạc nhẹ nhàng lơ lửng, đột nhiên mất hết chữ. Xung quanh lại trống trải, cảm giác xa cách giữa cả hai lần nữa hiện ra.

Trong lòng Túc Minh Khiêm xuất hiện chút lo lắng.

Giọng điệu của mình ban nãy có phải dữ dội quá không?



Tây Mộc… giận rồi sao?

Lịch Duyệt Tinh không kịp trả lời, là bởi vì hắn đang hoảng hốt, đầu toàn dấu hỏi chấm.

Tuyệt đối không ngờ có thể nhìn thấy câu trả lời này…

Chẳng phải điều này có nghĩa là…

Cục cưng à, con là một đứa nhỏ trưởng thành.

Con có thể học cách chăm sóc ba.

Lại một bóng thoại xuất hiện trên màn hình.

Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi?”

Lịch Duyệt Tinh ngồi nghiêm chỉnh, hắn bỗng cảm thấy kính trọng đối với nhóc tí hon cố gắng nuôi ba: “ƠI?”

Túc Minh Khiêm: “Bạn giận à?”

Lịch Duyệt Tinh: “Không, tôi vui lắm.”

Túc Minh Khiêm: “… Trở lại chủ đề vừa nãy, có lẽ chúng ta phải thay đổi suy nghĩ.”

Lịch Duyệt Tinh: “Ví dụ như?”

Túc Minh Khiêm: “Công xưởng cạnh vườn. Tôi để ý thấy trong xưởng có khá nhiều công cụ, chúng ta có thể sử dụng những công cụ ấy để làm ra vài thứ thử đem bán.”

Về điểm này, Túc Minh Khiêm cũng đã nghĩ qua trong lúc rảnh rỗi. Cậu giải thích cho Lịch Duyệt Tinh:

“Buồng may trong xưởng chế tạo đã từng được sử dụng, ta có thể thu gom vải rồi tiếp tục dùng để may quần áo. Ngoài ra, bên trong còn có rìu, cưa, thậm chí các loại dao khắc, có thể dùng chúng để chạm khắc gỗ hoặc đá, nhưng tôi cảm thấy mình có vẻ không giỏi điêu khắc cho lắm, nên tạm gác việc này sang một bên, không nghĩ tới nữa, thay vào đó có thể tìm nguyên vật liệu gỗ, dùng búa làm một số đồ nội thất đơn giản, chẳng hạn như ghế đẩu này kia.”

Vốn dĩ Lịch Duyệt Tinh đang gõ chữ, muốn nói với Túc Minh Khiêm lần trước mình từng bán áo tự may, tiếc rằng hệ thống đánh giá kém không có giá trị thu mua…

Vừa mới đánh ra, Lịch Duyệt Tinh đã nhớ lại.

Ý của hệ thống là làm quá kém chứ không phải không thu mua.

Cho nên, ý tưởng của nhóc tí hon thật ra có thể thực hiện được, hơn nữa trong tình huống thông thường, ngảnh sản xuất quả thực có lợi ích cao hơn ngành trồng trọt.

Hắn kìm lòng chẳng đẳng mở cửa hàng của hệ thống, quả nhiên trong cửa hàng đột nhiên cập nhật không ít vải vóc và vật liệu gỗ, đều là vật phẩm mua bằng độ thiện cảm, giá bán dao động từ 2 tới 50 độ thiện cảm. 2 độ thiện cảm chính là vải thường hắn mua lần trước, 50 độ thiện cảm là một miếng gỗ, đọc giới thiệu thì là gỗ bách xù.

… Nó điều tra nội tâm nhóc tí hon, đáp ứng nguyện vọng của nhóc tì thật này.

Tâm trạng của Lịch Duyệt Tinh khá là phức tạp.

Còn nhiều nữa nhưng hắn không mua ngay mà ra khỏi phòng, cùng bé con vào xưởng chế tạo xem dụng cụ làm mộc.

Trước đó không có nguyên vật liệu, nên mỗi lần vào xưởng chế tạo, Lịch Duyệt Tinh đương nhiên bỏ qua buồng thợ mộc cách buồng may không xa. Giờ cẩn thận nghiên cứu, phát hiện nhóc tí hon nói không sai, công cụ làm mộc trong xưởng chế tạo vậy mà khá đầy đủ.

Bắt mắt nhất là chiếc bàn cưa được đặt giữa đống dụng cụ.

Đó là một cái bàn lớn, mặt bàn bằng kim loại, bên trên có một lưỡi cưa tròn. Những người hiểu biết về nghề mộc có thể tiến hành một số phân tích chuyên nghiệp về kiểu dáng và tạo hình, nhưng với Lịch Duyệt Tinh… một cảnh đẫm máu trong cuốn tiểu thuyết bí ẩn hồi hộp nào đó đã ra đời.

Hắn lắc đầu, tiếp tục xem xét những dụng cụ khác, phát hiện những thứ ấy nhiều vô kể, xem ra chúng thật sự có thể đáp ứng được nhu cầu làm một chiếc ghế đẩu bằng gỗ.

Song vẫn còn một vấn đề.

Rốt cuộc phải làm thế nào để chế tạo một chiếc ghế đẩu bằng gỗ?

Lịch Duyệt Tinh nhấp vào mọi công cụ trong xưởng, nhìn xem có thể tìm được bản vẽ chế tạo một chiếc ghế gỗ không.

Nhưng dường như bên trong không có sắp đặt này, thay vào đó trong các loại menu khác nhau nhảy ra, có một hình vẽ thanh gỗ dài màu xám, trông giống bản vẽ chế tạo thanh gỗ.

Không có bản vẽ chế tạo cũng không sao.

Dù sao cấu tạo của ghế đẩu gỗ rất đơn giản, ngẫm lại hình như cũng chỉ là một tấm ván gỗ nằm ngang thêm bốn cái chân dựng thẳng, không có gì khó.

Lúc này, nhóc tí hon nhảy ra bóng thoại: “Tây Mộc ơi, bạn tìm vài bản vẽ chế tạo ghế đẩu gỗ rồi gửi cho tôi nhé.”

Lịch Duyệt Tinh: “…”

Còn có thể như thế nữa?

Hắn thoát khỏi game, lướt mạng trên Baidu năm phút, sau đó bình tĩnh trở lại game, trả lời nhóc tí hon, giọng điệu thay đổi rõ rệt: “Bé cưng ơi, tôi nghĩ làm ghế đẩu là một chuyện rất khó lại còn khá nguy hiểm, mà chúng ta đều không phải thợ mộc, chỉ sợ không thể làm tốt món đồ này.”

Không chờ Túc Minh Khiêm trả lời, hắn tiếp tục gõ chữ.

“Nhưng suy nghĩ của nhóc không sai, chúng ta có thể thử làm một ít sản phẩm thủ công đơn giản đem bán. Tôi mới vừa nghĩ, phát hiện có thể sử dụng đồng thời buồng thợ mộc và buồng may, ví dụ một thanh gỗ thêm hai mảnh vải là được một tấm rèm cửa kiểu Nhật giản dị, một thanh gỗ thêm một tấm vải có túi là thành một túi treo bằng vải nghệ thuật. Nhóc nghĩ sao?”

Gõ xong đoạn này, hắn vẫn không chờ nhóc tí hon trả lời mà nói tiếp, khá là đắc ý.

“Về phần màu sắc và hoa văn trên bề mặt vải thì cũng đơn giản. Tôi thấy trên mạng có rất nhiều rèm cửa thiền ý phong cách Trung Quốc… Thật ra cũng chỉ là viết thư pháp lên một miếng vải trắng mà thôi, cực kỳ đơn giản, chữ của tôi cũng không tệ lắm, hoàn toàn có thể làm được!”

Túc Minh Khiêm: “…”

Cậu nhớ tới mấy bộ quần áo trong tủ.

Chợt mất tự tin.

o

Tác giả:

Bé con: Không có cách nào giao tiếp, giận.



------oOo------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.